Tên truyện: 皮肤饥渴症Tác giả: yssuperaz Chứng đói khát da thịt là một loại bệnh tâm thần thuộc khoa tâm thần, bệnh do lâu ngày không được vuốt ve. Khi ở một mình và tâm trạng thay đổi thất thường, bạn sẽ rất bồn chồn và không yên, bạn sẽ rất muốn được ôm và được chạm vào, cảm xúc của bạn sẽ trở nên không kiểm soát được và bạn sẽ trút bỏ những cảm xúc tiêu cực tồn đọng dưới dạng khóc và hưng cảm.…
Tác giả : giagNWinkies Nhân vật : Kim YoHan x Song HyungJun Thể loại : hiện đại, ngọt sủng... Câu chuyện về cậu bé Thỏ và BOSS YoHan. [Viết cho hai bạn vì mình quý hai bạn và rất mong muốn hai bạn có thể debut để khẳng định bản thân với nhiều người hơn. Coi như một chút support cho YoHan và HyungJun. Vừa xong ep3... viết vào ngày 17/5/2019đăng ngày 7/6/2019hoàn thành 20/6/2020…
Một tác phẩm của DK-Layer[ được viết thời trẻ trâu:)]Hãy văn minh mà để lại một vote nhé!!![ Không mang ra ngoài nếu bạn chưa được sự cho phép của tôi!]Tình hình: Đã hoàn thànhTrân trọng!🌙…
Gemini thích nghe các câu chuyện về cuộc sống được kể trên một tài khoản ở twitterHơn hết anh thích chất giọng của chủ nhân tài khoản ấy Và rồi anh cũng thích luôn người đó...____________Chuyển ver có sự cho phép của tác giả https://www.wattpad.com/story/316852119?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=yinne_&wp_originator=yah63K3bW6yh7O3ysz6QePNf5saj%2FRmWjBM5HcKyHAAqLKNr5oBE7TK2mVrRXRrfNC6w3xazM7rTDNtEMokIFdRMoZCSyP%2BjYe5%2BqdG%2BI1lc8q%2Bxe45%2F8V13MrP%2Fool2Link truyện gốcTác giả: yruanyeey…
Ji Hyun là tiểu thư của Han gia tuy nhiên cô lại không được nhận sự yêu thương từ gia đình. Đến 1 ngày Ji Hyun gặp Young Dae thì mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp hơn với cô. Lúc đầu Young Dae muốn tiếp cận Ji Hyun chỉ để chuộc lợi riêng cho mình nhưng mọi chuyện dần khác đi sau khi cô chuyển đến nhà Young Dae...…
" tên súc vật tôi đã tưởng mình đã tin tưởng đúng người như anh cơ"" suỵt im lặng đi nào cưng đây là điều mà cưng chọn mà đâu phải tại anh đâu đúng không"" ha tốt nhất là mày đừng để t thoát khỏi đây không thì không biết cái mạng chó của mày, còn dữ nổi nữa không đâu "" cưng cứ thử đi để anh xem đến bao giờ thì cái mạng "chó " này của anh sẽ mất đây nhỉ??!"…
khi mùa thu bắt đầu, mùa hạ dang dở, Ai sẽ tới?Anh có tới cùng em không?mình có yêu nhau không? có chứ. mà đời này đâu có mỗi tình yêu.-rằng là người còn thương em vàchẳng còn yêu emmưa rơi, nắng tắt, em đổ lệ, bên em cô quạnh, ai vỗ về em?…
"Cái nhóm khùng nhóm điên, nó vô nó yêu đương không à nó không có tập tành gì hết trơn á."Một nhóm nhạc 33 thành viên, hết 28 người yêu nhau."Tôi bị chèn ép, tại sao ai cũng có bồ còn tôi thì không!?"⚠️ Ở đây có những couple chấn động ⚠️ bạn tôn trọng được thì đọc tiếp không thì xin mời out cho❌ Tuyệt đối không mang ra ngoài…
Câu chuyện xoay quanh cuộc rượt đuổi giữa ba người Solji, LE, Junghwa. Mình không thấy nhiều người ship SolJung nên mình làm luôn:))) HE nhưng cặp nào thì xem đi rồi biết ha:))*Story: Cho nhau một cơ hội ( Give each other a chance )*Author: NhiPhan ( Nari )*Main couple: Hajung-SoLE*Concept: Ngược, Cường Mỹ Thụ✖️Ôn Nhu Công…
Cậu xuyên không đến một chiều không gian khác do lỗ hỏng của thời gian, vào thế giới cả Touman, Thiên Trúc, Hắc Long....ủa? Anh Shin không xuống mồ à? thế cũng tốt, đỡ mệt. Hằng ngày ăn cơm chó của lũ kia làm cậu phát gớm, rồi đột nhiên từng người, từng người quay ra thích cậu.....thôi rồi.....xác định nát hoa bé ạ…
agony ( n ): sự thống khổ cùng cực.pair : seventeen - youlowercase.ooc.máu me, bạo lực.r18.có người nói nơi này là địa ngục, nhưng địa ngục ít nhất còn có quy luật. ở đây, lũ người đó mặc vest, hút thuốc trong ánh đèn neon nhòe nhoẹt, cười cợt bên cạnh những thi thể vương máu xếp chồng chất. nơi mà chỉ một cái nhếch môi cũng có thể đổi cả một mạng người. một cái ôm cũng có thể là án phạt tử hình.tôi không biết mình là ai nữa. là em gái của ai? là người phụ nữ của ai? càng không biết mình là quân cờ của ai? tất cả bọn họ đều nói yêu tôi, nhưng tình yêu của họ là cái lồng khóa chặt cả thể xác lẫn tâm hồn tôi. mỗi lần tôi thở mạnh, sợi xích lại siết sâu hơn vào da thịt.tôi vốn từng tin rằng mình có thể tự do. nhưng ở đây, tự do là thứ xa xỉ - nó đắt bằng máu. máu của tôi, hoặc là máu của những người tôi hết mực thương yêu.tôi không biết mình có còn đường thoát hay không. nhưng nếu có, tôi đoán chắc nó lót toàn xác người.tôi vẫn sẽ tiếp tục bước. dù là trên giẫm lên thi thể bê bết máu của ai đó hay bị đâm vào chân bởi thứ niềm tin vụn nát. muốn sống thì phải bước thôi.…