Hai đứa trẻ, một chiếc xe, băng băng dọc dọc khắp nẻo. Không hút thuốc, không rượu chè, chúng chạy xa xa xộc xệch ngủ. Trong tiếng ca ngọt ngào mùa xuân chúng thấy mình nhận ra lẽ sống. Trong trái tim trẻ con và ngây dại trái tim chúng bén lên ngọn lửa. Một khúc ca đang vang vọng, mang bao kỷ niệm và tình yêu. Một đôi bạn nhỏ dễ thương và mạnh mẽ đang thắp sáng lên tương lai.Lông bông viết yêu thương ra tay, bởi vì chẳng có cuốn nào hợp. Mình không phải tiểu thuyết gia, cũng chẳng phải ai bạn nên kỳ vọng gì. Chia sẻ vì mình muốn, mong là khiến ai đó vui♡…
Em ngờ nghệch nhìn khung cảnh tối tăm trước mắt. Rõ ràng đang leo núi cùng bạn bè, vậy mà khi tỉnh dậy lại ở nơi lạ lẫm này là sao?Sano Manjiro nheo mày, em chống tay lảo đảo đứng dậy. Bộ quần áo xộc xệch làm em khựng lại. Manjiro rướn người, mi dài khẽ động. Y phục này, rõ ràng là dành cho người tù...Lưu ý:-Đây là AllMikey, Mikey bottom-AllTake mời ra, không tiếp shipdom khác vào gây war-Anti Sano Manjiro, anti Tokyo Revengers mời ra-OOC nặng, lệch nguyên tác-Toxic = cút…
Trong lúc dành nhau chồng mình đánh mình, lôi mình xềnh xệch chả khác gì đồ vật. Lúc đấy trong đầu mình chỉ nghĩ đến 2 từ ly hôn không thể ở với nhau được nữa…
Truyện mình tự viết. Dựa vào một đoản văn trong " Đoản văn ChanBaek" mình chưa xin phép. Mà truyện mình cũng chả ai đọc. Nhưng dù sao mình cũng vẫn sẽ ghi nguồn. Nên đừng ném đá nếu lỡ như bạn nhìn thấy. Bất kì là lí do gì. Là dở ẹc, lãng xẹc, cẩu huyết máu chó gì nha.…
"Millie?"Một giọng nói vang lên, vừa êm ái vừa quen thuộc.Nguyệt An khựng lại, quay đầu sang. Và đúng như linh cảm xui xẻo mách bảo, Jaeson đang đứng trên ván trượt, dừng lại ngay cạnh cô.Nguyệt An: ...Cô không biết đây là may mắn hay xui tận mạng."Lại là cái khứa Hàn Quốc này."Nguyệt An thở dài, trong lòng tràn đầy chán nản. Nếu Jaeson hiểu tiếng Việt, cô thề sẽ chửi một trận từ A đến Z cho biết thế nào là gái gốc Hà Nội chửi thề.Cái quái gì vậy trời?Tại sao cái trapboy thành phố Busan này cứ xuất hiện đúng lúc mình xấu xí và phờ phạc như con vô gia cư thế?Ngày thường mình xinh xắn, cute, thơm tho, đáng yêu thì không thấy bóng dáng đâu. Vậy mà hễ hôm nào tóc rối, quần áo xộc xệch, mặt mũi như zombie thì thế nào cũng... từ đâu chui ra.Wtf bro, ổn không vậy???Nguyệt An nghiến răng tự hỏi trong đầu, trong khi bản thân chắc trông ngu ngu chẳng khác gì nhân vật hoạt hình vừa bị búa đập vào đầu. Mệt mỏi học cả ngày, lại không kịp chỉnh tóc hay son môi, cô cảm giác như hình tượng bản thân sụp đổ không phanh.Còn Jaeson? Vẫn đẹp trai, phong độ, tóc vuốt gọn, áo sơ mi trắng phẳng phiu như vừa bước ra từ quảng cáo thời trang. Đứng trên ván trượt, cậu ta giống hệt một nam chính phim học đường, như thể sắp đi hẹn hò với nữ chính ở Marina Bay.Nguyệt An nhìn cậu ta, rồi nhìn lại bản thân, chỉ muốn thở dài lần nữa.Ai cũng nói Nguyệt An cute dễ thương, xinh xắn, nhưng riêng Jaeson thì luôn bắt gặp cô trong phiên bản "ảnh dìm ngoài đời thật".Đúng là trời ghét mình mà...…