Tui cảm thấy bản thân mình khá điên rồ khi ship một cp có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau như thế này nên có thể sẽ không có một ai chung con thuyền kì lạ này đâu nhỉ :)) Bởi vì viết ra chỉ để thoả mãn cảm xúc bản thân nên cũng k xác định sẽ viết thành một fic hoàn chỉnh , chỉ là một đoạn ngắn như vậy thôi .Nhưng nếu có ai quan tâm đến nó tui sẽ suy nghĩ để phát triển một fic hoàn thiện kkkk…
⚠️ tục cỡ vi phạm nặng tiêu chuẩn cộng đồng. tao thích bom sếch.- thằng seongje nó điên nó bệnh lắm, gặp ngoài đời tao xách hyuntak chạy 8 hướng. mà đại đại đi, đỏ choét nhưng ngon. 🚫 nhân vật chưa đủ 18 tuổi nhưng người đọc nên đủ 18 tuổi. (13) thì nhân vật trưởng thành rồi haha.- all in seongtak, một chút xíu? bakujin, chỉ đề cập đến susi.- mọi tình tiết đều là giả, không theo tác phẩm gốc.- tình trạng: 13/13.…
Go Hyuntak chẳng bao giờ chủ động đâm đầu vào rắc rối. Thế quái nào mà rắc rối vẫn thường tìm đến cậu.Thôi bỏ đi. Phải là, rắc rối luôn luôn tìm đến cậu mới đúng. Bực mình ở chỗ, nó lúc nào cũng mang hình dáng của một tên khốn mắt kính, tóc tai bù xù, khoác cái áo khoác trông xấu tệ.Link gốc: https://archiveofourown.org/works/65443618/chapters/168433597…
⚠️ kho thuốc nổ sếch, chap nào cũng sếchnếu mà không phải em thì không phải bất cứ ai trên đờinếu mà không phải anh thì anh không muốn thấy em vui- wxrdie -…
Hyuntak không phải kiểu người nghĩ nhiều trước khi nói, hoặc trước khi tung một cú đấm. Và từ trước tới giờ, điều đó vẫn hoàn toàn ổn.Nhưng mọi chuyện đã thay đổi kể từ khi Seongje - kẻ tưởng chừng đã biến mất, bỗng nhiên xuất hiện trở lại. Không phải với nắm đấm, không phải với đám đàn em, mà là với một nụ cười chết tiệt. Cái nụ cười mang theo thứ ma lực kỳ lạ, như một ngón tay vô hình khẽ chạm vào đúng cái điểm yếu nhất của Hyuntak, rồi lại vờ như mình chẳng hề cố ý.Những lời đe doạ nhưng không còn mang ý tứ đe dọa. Những tiếng cười của hắn, và cả cái cách hắn chạm vào Hyuntak như thể đó là điều hiển nhiên.Hyuntak có phản ứng. Quá nhanh, quá vội vã, đầy bối rối, cậu mắc kẹt giữa lằn ranh của việc phải khơi màu một trận chiến và sống im lặng để bảo vệ bạn bè. Nhưng sâu thẳm bên trong cậu, có một thứ cảm xúc gì đó còn tệ hơn đang len lỏi.Hyuntak không hiểu. Không muốn hiểu. Thế nhưng, cậu vẫn cứ như thế. Vẫn cứ để mọi chuyện xảy ra. Vẫn cứ để Seongje đến đủ gần, đủ để khắc lên cậu một dấu ấn khó phai mờ.Còn Seongje? Hắn muốn đào sâu hơn. Bóc trần tất cả. Và rồi, nhìn nó cứ thế bùng cháy.Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/66070903/chapters/170264317…