- "Sun à, tên của em có nghĩa là mặt trời phải không? Vậy em có sẵn sàng sưởi ấm cho một mặt trăng cô đơn không." Đây là truyện đầu tay của em nên sẽ có rất nhiều sơ xót, mong các tiền bối góp ý để em rút kinh nghiệm ạ. Cảm ơn mọi người.…
Tôi - một sinh viên Y khoa đang đứng thất thần giữa Sài Gòn nhộn nhịp.Bác sĩ - một ước mơ, một khát vọng, tôi đã bước một chân qua ngưỡng cửa ấy, nhưng, có nên tiếp tục,...Một buổi chiều nhạt nắng, qua khung kính xe buýt đã mờ đi vì năm tháng, dòng người cứ thế, chen lấn, xô đẩy, hít khói bụi mà tiến về phía trước..... Một buổi chiều nhạt nắng, trên khung kính xe buýt đã mờ đi vì năm tháng, giọt nước mắt cứ thế, tan ra, hòa vào vạn vật....…
Một chuỗi mắt xích đối thoại giữa những màu tính cách khác nhau (hoặc trái nhau). Cô ấy và cô ấy. Họ sống trong cùng một căn nhà, cùng nhau nói về tình yêu, nghĩ về cuộc đời và vén bức màn chắn phơi bày những mảng tối sâu xa trong tâm hồn.…
🍉 Lối truyện có thể chưa mới mẻ, nhưng tôi đang cố gieo trồng những quả truyện to và ngon ngọt hơn.🍉Giới thiệu sương sương:kể về câu chuyện muốn thuở ép hôn trong truyền thuyết nhưng ép này nó lạ lắm, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy tình yêu định nghĩa thì dễ nhưng hiểu thì khó. Nên cô gái Đỗ Thường Đổng Khiết này trải nghiệm sẽ là kết quả như thế nào.…
"Câu chuyện của những mảnh chân trời" được viết từ góc nhìn của nhân vật chính, Hoàng Ngọc Nhật Khánh, nhưng không sử dụng ngôi thứ nhất. Câu chuyện mở ra một thế giới phong phú và sâu sắc của Nhật Khánh, một cô gái mang trong mình những "mảnh chân trời" - mỗi mảnh tượng trưng cho một phần của cuộc sống và tâm hồn cô. Từ những kỷ niệm về người anh trai đã mất, những khía cạnh phức tạp của gia đình, đến những rung động đầu đời và những đấu tranh nội tâm, mỗi chương là một câu chuyện, một mảnh ghép giúp khắc họa bức tranh cuộc sống. Không phải là những câu chuyện bi lụy, mà là hành trình khám phá và trưởng thành, nơi Nhật Khánh từng bước tìm thấy ánh sáng từ những góc khuất trong tâm hồn mình.…
Là một tác phẩm ghi lại hành trình trưởng thành của Kiyoshi, trên hành trình ấy sự xuất hiện của Uta như một tia sáng tô điểm cho cuộc đời cậu và khiến cậu nhận ra nhiều điều sâu sắc trong cuộc đời mình.Tác phẩm này cũng được mình lồng ghép, thêm vào ấy những điều mà mình học được trên hành trình trưởng thành của mình. Do đó những nhận thức, tư duy, suy nghĩ,...mang tính chủ quan mà mình góp nhặt được trên hành trình ấy đều được thể hiện qua góc nhìn của từng nhân vật thông qua những sự kiện xảy đến với họ.Đây là tác phẩm đầu tay của mình, do ngôn từ của mình có giới hạn, nên đôi lúc sẽ còn lủng củng. Nếu bạn có góp ý thì hãy thoải mái chia sẻ với mình nhé.Cảm ơn bạn vì đã chọn đọc tác phẩm của mình giữa hàng ngàn tác phẩm hay ngoài kia.…
Đây là những mẫu truyện ngắn đơn thuần mình tự nghĩ ra, có thể nó cũng chính là cuộc sống hiện tại của các bạn ngoài kia. Từ những khó khăn, trở ngại, hạnh phúc, mỗi người chúng ta đều có cái kết riêng. Mình gầy dựng những hình tượng nhân vật khác nhau tạo nên sự sâu lắng. Xin lỗi trước nếu lỡ mình vẽ xấu🥲.…
Giới thiệu nhân vật: - Khúc Hoàng Ánh: nu9, đánh giá tổng quan 9/10- Nguyễn Minh Quang: n9, xây dựng tính cách theo hình tượng tài lanh tài lẹt- Nguyễn Yến Nhi: bạn thân nu9, camera chạy bằng cơm, kho tàng drama- Đặng Minh Hoàng: n8, bạn qua mạng của Ánh, tính tình cởi mở, hơi hãm một tí- Vũ Thiệu Long: bạn thân n9, hướng nội nửa mùa.Cùng với sự tham gia của các nhân vật quần chúng khácNội dung: Câu chuyện xoay quanh thời niên thiếu và cuộc sống thường ngày. Ánh và Quang - hai nhân vật chính trải qua bao biến cố liệu có thể ở bên nhau?…
Cậu cũng mang mặt nạ, đúng chứ?Thế cậu có tất cả bao nhiêu cái lận?Tớ cũng có, có nhiều lắm,Tớ dùng nó để nguỵ trang, để tồn tại trên đời này. Đây là nơi cất giữ những lời thủ thỉ, bộc bạch của tớ. Tớ kể cho cậu nghe, chỉ mình cậu thôi.…
Chúng ta đều trải qua cái thời ngông cuồng của tuổi trẻ, hết thảy, tất cả chỉ còn gói gọn lại hai chữ "kỉ niệm". Chúng ta ở hiện tại phải cứng cỏi hơn bao giờ hết, để chống lại những thế lực đen tối đang bào mòn ý chí, thời gian của chính mình. Luyện tập trở thành những chiến binh dũng mãnh nhất không phải chiến đấu hào hùng trên đường đời, mà mỗi khi đêm về, ta dũng cảm đối mặt với nỗi cô đơn, và ngự trị nỗi đau.…
Bạn có thanh xuân không ? Những năm tháng cấp 3 đẹp nhất trong đời người bạn đã trải qua như thế nào ? Liệu còn gì nuối tiếc ? Cô gặp anh vào những năm tháng đẹp nhất trong đời, dưới ánh nắng sớm, trên hành lang trường học, chỉ có cô và anh, lướt qua nhau một lần, yêu thương nhau chưa đến 1 tháng, chẳng ngờ lại trở thành chấp niệm mà 3 năm sau cô mới có thể buông xuống.Tuệ Mẫn, nhớ kỹ, tên anh là Vũ Nguyên Khôi.Tuệ Mẫn, đến bao giờ em mới có thể nói em yêu anh ?Tuệ Mẫn, anh yêu em.Nguyên Khôi, nếu có một ngày anh bỏ em đi mà không có lấy 1 lí do, em sẽ không tha thứ cho anh, sẽ không bao giờ quay lại hay thích anh nữa.Ừ, nếu có ngày đó, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa.…
" Tớ thích cậu ... tớ thích cậu 5 năm rồi..." [ Dự án mới - chuẩn bị phát hành ] mỗi câu chuyện của các bạn gửi tới sẽ được lồng ghép đan xen vào tác phẩm, mọi người hãy tìm xem liệu câu chuyện có giống cuộc đời bạn hay không...Các bạn hãy bấm vào đường link để chia sẻ câu chuyện của chính mình nhé ^^https://docs.google.com/forms/d/e/1FAIpQLScHp9ZZgIhBWVGLB7f8P2qH7SJT_axyQ4Ywz_XmIfkrZu-aZQ/viewform?usp=sf_link…
Chuyện hằng ngày của một cô bé tên Tiểu Mật với căn nhà bé nhỏ trong hẻm, với một người ba ngốc, với những mơ ước về một tương lai được sống ở một ngôi nhà mới ngoài mặt phố rực rỡ ánh đèn. Liệu qua những cám dỗ của cuộc đời, cô bé ấy có còn giữ được trái tim thiện lương như thuở ban đầu?Lời tác giả: Thứ tôi muốn gửi gắm qua tác phẩm là một chút ánh sáng ấm áp đến cho mọi người.…
Hắn không còn nhớ tiếng "Ba..mẹ" đầu tiên mình được nghe, được gọi. Nhưng điều mà hắn nhớ mãi luôn là cảm giác khao khát khi mơ mộng về hai chữ "gia đình"... ___________________________________________________________________ Văn áng: Giữa lòng Moscow xa hoa, người con trai lặng lẽ đứng. Ánh đèn phố phường rực rỡ chiếu lên khuôn mặt vốn "chai sạn" tự thuở nào. Một bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống hàng mi, tan ra như giọt lệ chợt lạc giữa đời thường. Cậu không chớp mắt, để mặc cái cay xè thoảng qua, mờ nhạt như những vết hằn cũ kỹ đã chìm sâu trong vô thức...…