Váy cưới
"Anh sẽ cưới em, khoác lên cho em chiếc váy cưới lộng lẫy nhất, đắt giá nhất. Em sẽ là công chúa nhỏ của cả đời anh. Anh yêu em ❤"…
"Anh sẽ cưới em, khoác lên cho em chiếc váy cưới lộng lẫy nhất, đắt giá nhất. Em sẽ là công chúa nhỏ của cả đời anh. Anh yêu em ❤"…
thể loại:tâm lý tội phạm,yếu tố tình dục,18+,kinh dị,máu me,...Tiểu thuyết có các yếu tố gây sốc,hành vi dã man của tội phạm sẽ không phù hợp với những trẻ em dưới 18 tuổi,cân nhắc trước khi đọc!…
có cái nịt…
Author: MiukiutiBeta: Nhok TairaBiCouple: Hơi một chút Thiên NguyênVương Nguyên luôn thể hiện mặt hoàn mĩ của bản thân dưới mọi ánh đèn sân khấuCậu luôn dùng nụ cười mĩ mãn để hoàn thiện nhiệm vụ của mìnhNhưng có ai biết được rằng một Vương Nguyên như thế lại sợ ánh nhìn của mọi người đến nhường nàoĐây là oneshot đầu tiên của mình, nên không tránh khỏi sai sót, mong các bạn đọc thông cảmMặc dù viết không được hay nhưng đều là công sức của mình bỏ ra, vì vậy mong các bạn tôn trọng và không mang đi dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của mình~~~~Cuối cùng, chúc các bạn đọc vui vẻ…
Cuộc tranh sủng của những thiên kim quý nữ mang trong mình thân phận cao quý, đấu đá lẫn nhau.|| Hãy ủng hộ chi Ishar nhé!||…
#đoảntg : tủn…
Nếu có kiếp sauChúng ta sẽ không có hai từ"bỏ lỡ"…
"Ái tình là phù du. Ta nguyện làm phù du, hôn lên khóe mắt nhòa lệ rồi tan biến.""Đại huynh, có thể giải thích chữ 'ái' này bằng cả đời không?"Không trách người vô tình, cũng không trách hữu duyên vô phận. Chỉ là đơn thuần, yêu không oán hận. =================Đều đã cùng vì một cái tên mà nặng lòng. Cớ gì y lại có thể bình tĩnh thong dong đến thế? "Buông tay như vậy, huynh cam tâm?"Liễu Thanh Ca nói xong liền vô hạn hối hận, lại nhịn không được tự châm chọc chính mình. Thật ích kỉ. Biết rõ thất tình không chỉ có mình, mất mát không chỉ có mình, tổn thương nhất cũng không là mình. Hắn lại vẫn khổ sở muốn trách móc. Y vẫn cười, như ngọc thạch nát tan thành vạn mảnh. Quật cường, lại thê lương."Ai nói cười là không đau, là cam lòng đâu?""Nhưng trước đây, bây giờ, hay sau này, ta không hối hận."Nhạc Thanh Nguyên, yêu bất oán bất hối.+++++Truyện đồng nhân HTTCNVPD của Mặc Hương Đồng Khứu, cảm phiền tôn trọng cp nghịch thiên này. Xin hãy ủng hộ và vote nếu yêu thích…
Trang fan P336…
Thầy cô thường nói với tôi rằng : " Chúng ta gặp nhau được là duyên, ở với nhau được là phận. Nhưng nếu chúng ta có duyên không phận thì vẫn phải trân trọng nhau. Dù sao thì chúng ta cũng đã từng gặp và yêu nhau. " Lúc đó tôi không hiểu nổi. Tại sao yêu rồi lại mù quáng đến thế? Chỉ cần không yêu là được cơ mà. Nhưng đến lúc trưởng thành, tôi đã trải qua những thứ để tôi có thể hiểu rõ hơn về cuộc sống. Nó khiến tôi nhận ra bản thân còn quá ngây thơ để trải đời. Tôi hiểu rằng : " Không phải thứ gì cũng có thể dễ dàng buông bỏ. Nhất là tình yêu "…
Nguồn ảnh: Pinterest.Ngôn tình, cổ đại, HE.Tác giả: MnhNha...."Vệ Khuynh, chàng mau mau đưa cần câu cho ta." Âu Mạch Lương ngồi trên cành cây nói xuống."Của nàng đâu?""Mất rồi.""Vậy nhịn đi, chờ ta câu được một con đã. Ngồi yên đó, nàng mà ngã là không ai đỡ được đâu."Đường Vệ Khuynh cụp mắt xuống tiếp tục chăm chú quan sát mặt hồ. Mặt nước gợn sóng lăn tăn theo làn gió, từng đợt sóng tản ra theo chuyển động của chiếc phao câu gỗ. Dưới làn nước là bóng của vài con cá, nó bơi hai ba lần quanh mồi câu.Đột nhiên phao câu bị dựt mạnh xuống. Nhân lúc đó hắn nhấc mạnh cần câu, nước bắn lên thành một đường cong tuyệt đẹp rồi rơi trở lại mặt hồ. Rơi xuống đâu, mặt nước lại rung rinh đến đấy.Ánh chiều tà chiếu vào nửa bên mặt của Đường Vệ Khuynh... Hắn, đang cười."Con này khá to đấy." Hắn nói rồi gỡ con cá khỏi móc câu."Đừng kiêu ngạo sớm, để ta thử xem." Âu Mạch Lương nhảy bụp xuống, Đường Vệ Khuynh bất đắc dĩ phải đứng lên để cho nàng nhào vào lòng, nàng lại tiếp tục tinh nghịch vùng khỏi hắn để cướp lấy chiếc cần câu."Được được, nàng thử đi." Hắn cười rồi nhường chỗ cho nàng.Trên tảng đá là một cây đàn tranh tuyệt đẹp, được nạm vỏ sò óng ánh, khắc chìm những đóa hoa súng trang nhã, phảng phất còn ngửi thấy mùi gỗ hương dìu dịu lan tỏa. Hắn ngồi xuống, móng tay nhẹ nhàng gảy đàn, dây đàn rung lên, từng hồi từng hồi giai điệu thánh thót, âm sắc trong trẻo vang vọng khắp một vùng. Hàng liễu khẽ đu đưa qua lại, trên lá còn đọng sương trong vắt. Gió thổi êm đềm.…
Tôi thích em, phải nói là thích rất nhiều. Em không biết rằng mỗi đêm tôi đều có một ước muốn là em là của tôi, mãi mãi là của tôi, không ai có thể đụng vào được. Nhưng em lại đi chung với người khác, điều đó không thể nào chấp nhận, nên anh đã giết tất cả những ai lại gần em. Em hỏi vì sao anh lại có tính cách như thế? Đơn giản thôi, vì anh là Yandere...…
27/11/2017 - Lớp 12 - Mình bị cô lập - Làm ơn hãy cứu mình - Mình không thể nào chịu đựng được nữa !…
I drawwing my life everyday!!!…
Tác giả: Huỳnh Ngân Hương; Thể loại: Phong cách Việt Nam, ngôn tình, cổ đại, cung đình, truyện ngược; Giới thiệu: "Hoàng hậu, người đi rồi vậy cung Phượng Xuân sau này phải làm sao?"Tiếng khóc thút thít của cung nữ vang lên trong cung điện trống vắng. Người phụ nữ mặc địch y đứng trước khung cửa khóa chậm rãi cúi đầu, hơi thở mỏng tưởng chừng như ngắt lúc nào chẳng hay."Ngươi nói xem, ta còn có thể gặp được cha và anh cả một lần nữa không nhỉ?" - Nàng chớp mi, ánh mắt dõi ra ngoài cung Phượng Xuân mà càng thêm vô vọng. Ánh sáng cuối đông thật yếu ớt, yếu tới mức chẳng đủ rọi vào trong gian phòng tăm tối này của nàng."Hoàng hậu, người là hy vọng cuối cùng của họ Bùi, người đi rồi làm sao trả thù được cho họ Bùi!" - Thanh Trúc quỳ sụp xuống sàn đất bụi bặm.Thục Tư khẽ bật cười tự giễu, nước mắt chầm chậm lăn xuống gò má hồng. Cả cuộc đời này, người nàng áy náy nhất chính là cha và anh cả. Đến những ngày cuối đời, tiếc nuối lớn nhất cũng là hai người họ. Họ Bùi có Bùi Thục Tư có lẽ chính là nỗi ô nhục lớn nhất. Xuống âm ti làm sao dám nhìn thẳng mắt họ đây?Bàn tay gầy guộc của nàng từ từ trượt khỏi khung cửa gỗ cũ kỹ, hàng mi dài cũng chậm rãi khép lại. Nàng xoay người, trút bỏ từng lớp địch y nặng nề, bờ môi khô tới tróc da lặng lẽ ngân nga câu hát: "Thuần Dương Thuận Từ hậu... Mụ ác hại Nguyên phi... Lệ Dương người ở lại, vắng một bóng người thương... Lệ ấm nhòa má ngọc, nào biết người nơi đâu..."Giọng cất lên càng lúc khàn rồi cuối cùng nghẹn lại nơi cổ họng.…
#Đoản_ngượcTg : TM (tủn)…
😏😋😊😍😘😆😙😝😜😣…
đọc rồi bik…
em và hắn là bạn thuở nhỏ của nhau , hai người luôn dính lấy nhau từ bé đến lớn . nhưng tính hắn đào hoa luôn đổi ng yêu từng đợt khiến em luôn là ng dọn dẹp mớ hỗn độn đó nhưng em không bik rằng hắn luôn chỉ yêu mình em những ng phụ nữ chỉ để em ghen…
Tiêu Chiến - một cánh tay đắc lực của ông trùm. Vào một lần cận kề cái chết, Tiêu Chiến lao xuống vực cùng kẻ thù của anh. Trời sinh anh mạng lớn, may mắn thoát nạn, từ đó anh quyết không dính líu đến xã hội đen nữa. Nhưng trời cho anh mạng lớn nào cho anh sống an nhàn như thế. Anh gặp lại kẻ thù không đội trời chung của mình. …