vấn ạn bạo lực học đường
bàn về vấn nạn này :v…
bàn về vấn nạn này :v…
Truyện bách nha ae…
Anh đã hối hận từ ngày chọn rời xa em…
Đây là giấc.mơ tôi viết lại nên sẽ khá mơ hồ…
Tự viết, teenfic , nhảm, bl, np, dị ứng né…
Các cậu hãy đọc ở chap đầu tiên nhó,sẽ có một số lưu ý,phải đọc á nha💅…
Cuộc sống như một chuyến bay, dù bạn ngồi ở khoang nào đi chăn nữa, tất cả đều sẽ đến đích...…
..............................…
Trên đời này không có giá như...Cũng không có em, kẻ anh coi là thay thế...…
Thể loại : tỉnh cảm , hành động…
đã bao lần rồi anh nhỉ?em sao mà nhớ được đây…
muộn phiền nào hơn khi anh trông thấy,Thế Giới của mình sánh bước bên ai?…
"Welcome to Lueur Hotel"…
Thể loại: ngôn tình, sủng trước ngược sau…
"Biết nó cọc còn chọc nó"."Trêu tí, ai hiết Jihoon nó nghĩ gì".…
tao vẫn là tao và tao có quyền cứng?…
Tình hình là fic kia bị vi phạm gì ấy nên t phải xoá h qua viết fic này:)…
Người ta thường nói "Ta chỉ sống một lần trong đời." Để khích lệ mọi người hãy làm những gì mà mình yêu thích. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ ràng buộc chúng ta, khiến ta không thể theo đuổi "ước mơ" của riêng mình. Và tôi, mang theo khát vọng được đắm chìm trong thiên nhiên và sống một cuộc sống đầy những lo toan. Không phải tôi không thể tự do theo đuổi ước mơ của mình, mà phía trước tôi còn nhiều thứ khiến tôi phải để tâm và lo lắng. Mãi đến khi, cuộc sống chỉ còn lại hai từ "chờ đợi" thì tôi mới có thể thanh thản tận hưởng điều mà tôi luôn mong ước bất lâu. Bỏ lại sau lưng bao muộn phiền, tôi như thể được tái sinh trong vọn vẹn vài tháng ngày xuân. Thay vì dành dụm tiền điều trị, tôi xin phép người nhà cho mình được đi đến nơi mà mình yêu thích nhưng chưa từng có dũng khí đi đến. Lạc vào trong biển hoa, cả thế giới dường như chỉ còn mình tôi tồn tại. Đắm mình vào dòng nước xanh ngắt, tôi cứ ngỡ mình đã tan chảy vào đại dương. Một lần được nhìn thấy chân trời vô cực, cứ ngỡ như thiên đường đang ở trước mắt rồi. Sau cùng, tôi trở về nằm trên mùi rơm đầu mùa. Hít hà mùi làng quê quen thuộc. Thực ra, mỗi một người đều có thể đi đến nơi chúng ta muốn đến. Tuy nhiên, còn quá nhiều sự ràng buộc khiến chúng ta không dám buông. Khi đã không còn sự ràng buộc nữa, khi ấy chúng ta mới dũng cảm lựa chọn cách sống riêng của chính mình.…