
Kỷ nguyên lạc lối
câu chuyện này của tôi viết về cuộc sống của 1 học sinh cấp 2 (1 câu chuyện có thật về 1 người bạn mà đối với tôi đã từng rất thân thiết) có thể nói cuộc đời bạn ấy là một mảng đen vô tận bị nhấn chìm bởi những lời nói hành động độc ác từ người thân và bạn bè mà bạn ấy coi là tất cả . Bạn ấy trước đây là 1 người rất hoạt bạt nhưng mà số phận éo le thế nào bạn ấy trở thành mục tiêu của những tên cặn bã trong trường cộng với việc không được ai quan tâm thấu hiểu tất cả đã tạo cho bạn ấy 1 nhân cách méo mó cô độc không tiếp xúc với bất kì một ai , bị trầm cảm trong 1 thời gian dài không một ánh sáng cứu rỗi cô ấy . Tuy không còn chơi với bạn ấy đã lâu vì một vài mâu thuẫn nhưng tôi vẫn quyết định đứa con tinh thần của tôi sẽ viết về bạn ấy nhằm giúp những người có hoàn cảnh i hệt trở nên tự tin hơn mạnh mẽ hơn ) CẢM ƠN NGƯỜI BẠN CỦA TÔI CHÍNH BẠN CŨNG LÀ NGƯỜI CỨU RỖI CUỘC ĐỜI TĂM TỐI CỦA TÔI . MONG RẰNG TRONG TƯƠNG LAI BẠN SẼ THẬT HẠNH PHÚC . BẠN LÀ MỘT PHẦN TRONG CHUỖI NGÀY THANH XUÂN CỦA TÔI !!!…

Friend or fean? 2
• Friend or fean? - Bạn hay người yêu? •Fean: người yêu (tiếng thái, đọc hơi giống Friend)• Tác giả: So Rin.• Thể loại: Thanh xuân vườn trường, có văn xuôi, có textfic.• OOC, kết HE • Độ dài: ???• Bắt đầu: 03/05/2024 - Kết thúc: ??/??/????• Viết về Cực Vũ, Hào Thừa, Hàng Nhuận, Chu Tô. Không xen kẽ, được viết theo thứ tự trên. Có cameo.-> có sự thay đổi nên phần truyện này chỉ có mỗi Hào Thừa📍Không reup, chuyển ver dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của tớ. 📍Viết đến đâu đăng đến đó, không hối tớ, mong các bạn thông cảm và chỉ bảo khi tớ có sai sót, xin đừng nặng lời.📍Đặc biệt: KHÔNG GÁN GHÉP VÀO NGƯỜI THẬT. Tất cả đều là trí tưởng tượng của tác giả.🌹Cảm ơn các độc giả đã đón nhận🌹…

ta khai đích món kho điếm đem mọi người tham khóc
Đến từ mỹ thực tinh đích vạn căng cơ duyên xảo hợp dưới xuyên qua đến lam tinh, vì sinh tồn không thể không đương cái xã súc đánh mấy tháng công lúc sau, dứt khoát kiên quyết hướng lão bản đệ thượng đơn xin từ chức.Nàng mặc kệ , cùng lắm thì khai một nhà thường thường vô kì đích món kho điếm miễn cưỡng duy trì sinh sôi sống bộ dáng.Sau đó --"Lão bản, hôm nay ta đến sớm như vậy, tổng nên có lỗ trư đề đi? Ta đã muốn ngày tư đêm suy nghĩ vài thiên !""Lão bản! Ta đem hôm nay đích áp bột đều bao viên mang về nhắm rượu!""Lão bản, ngươi ngày hôm qua có phải hay không trộm ăn ốc nước ngọt phấn ? ! Khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt, trừ phi ngươi phân một chút cho ta ăn, nếu không ta liền quỳ xuống đến cầu ngươi!""Lão bản, lỗ thịt bò có thể hay không tiện nghi bán? Cứu cứu đứa nhỏ đi, đứa nhỏ thèm ăn nước mắt đều theo miệng lý chảy ra ô ô ô. . . . . .""Lão bản. . . . . ."Vạn căng phát hỏa.…