Câu truyện nói về tình yêu tuổi học trò ngây ngô trong sáng ( ờ nói sao t có nghĩa là tình đầu đúng ko nhỉ ) Nói chung nà đây là 1 câu truyện ngắn tình củm cũng có vài hình anh hơi 15+ một chút Và mk mong là mọi người ủng hộ mẩu chuyện ngắn này của mk Cảm ơn mn rất nhiều khi đọc tác phản đầu tay cảu mk (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ…
TRUYỆN ĐANG TRONG QUÁ TRÌNH SỬA CHỮA MONG BẠN ĐỌC THÔNG CẢM Vu Thiều Cẩn Y từ khi định ước gả cho Ngự Thiên Vũ lên tục phải chịu đựng những nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần mà anh đem lại. Nhưng trên hết anh yêu cô hơn tất cả những gì mà anh có. Anh nói : Khi yêu tôi không ngại biến thành dã thú không ngừng chiếm lấy em!Liệu tình yêu của hai người sẽ ra sao? Mời mọi người đón đọc.Truyện không dành cho những người yếu tim và người đang cho con bú.Cám con cò xin hân hạnh tài trợ chương trình này.Truyện đầu tay nên sai sót gì đừng ném đá em huhu 😢😢.…
⏩ Một câu chuyện ngắn lãng mạn⏩ Lời tỏ tình trong đêm tuyết, Hoa Oánh Nguyệt Hạ sẽ không chiến tranh lạnh⏩ Nửa đầu là tấu hài, nửa sau ngược cẩu độc thân _(:3 」∠)_ Tác giả: Hoa Oánh UMCre ảnh bìa: 做一隻快樂的鯨魚…
Nhân vật tôi trong chuyện và cô bé tên Phương My là một đôi bạn rất thân thiết. Nhưng gia đình cô bé lại phải đi nước ngoài để chữa trị cho bố. Sau bao nhiêu năm cách biệt, họ đã tìm thấy nhau nhưng lại phải trải qua bao nhiên sóng gió thăng trầm cuối cùng, nhờ sự gắn kết không rời của họ, họ đã dần đến với nhau và sống với nhau rất hạnh phúc…
Tên truyện: Năm thứ baTên Hán Việt: Đệ tam niênTác giả: Mười Hai Dặm NhànThể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đại, Yêu đậm sâuTình trạng bản gốc: Hoàn thànhBiên tập: Tao là bố màyHiệu đính: Mày là bố taoBìa: Mo.0111Lời mở đầu:Nay là năm thứ ba, cũng chỉ có mình tôi biết mốc thời gian ấy.*Lời kể lại của một người yêu đơn phươngTóm tắt bằng một câu: Mười chín tuổi, tớ vẫn thích cậu Lập ý: Không ngừng yêu…
Anh nợ tôi một lời thương, tôi nợ cậu ấy một lời xin lỗi !Chúng ta cứ thế mà bỏ qua nhau !------------------------------Truyện viết bởi monosimi_toxicKhông copy dưới mọi hình thức…
Tên gốc: Tiểu quai quaiTác giả: Quân Tử A QuáchEditor: Linhh1811Số chương: 37Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại , HE, Tình cảm, Ngọt sủng , Đô thị tình duyên, Thiên chi kiêu tử , 1v1Văn án:Từ lúc học nhà trẻ, bên người Đường Miêu không biết từ khi nào xuất hiện một tên Thẩm Thanh Dã tính tình vừa kiêu ngạo vừa bất thường, cậu ta không thích nói chuyện, nhưng lại rất thích bắt nạt cô, đoạt kẹo que của cô, còn không cho phép cô được chơi cùng bạn nhỏ khác.Sơ trung, ngày nọ Đường Miêu tan học về nhà, ở trong hẻm nhỏ thấy đám thiếu niên hư hỏng đang kéo bè kéo lũ đánh nhau.Thiếu niên cầm đầu mặt mũi tinh xảo, nắm cằm nam sinh, ý cười khinh thường: "Còn dám tơ tưởng đến Đường Miêu, có tin ông đây đánh gãy chân cậu hay không?"Đường Miêu run run một trận, từ đó về sau thấy cậu ta như thấy quỷ.Sau này Thẩm Thanh Dã biến mất, Đường Miêu cũng đến tuổi thiếu nữ, cô ôm thư tình trong lòng muốn đưa cho nam thần, mà người đã biến mất từ rất lâu, trúc mã âm tình bất định kia bỗng nhiên quay trở lại!Lúc đó thiếu niên ngồi ở trên xe lăn, mi cốt tinh xảo khẽ nâng, đôi mắt đen nhánh trong sáng nhìn cô, cười đến âm hiểm: "Đủ lông đủ cánh rồi, còn muốn đưa thư tình cho người ta?"…
Kết hôn là vì giao hảo. Ly hôn là vì quá đau. Em từng nghĩ rằng nếu em cố gắng có thể làm anh cảm động rồi sẽ yêu em. Từ lúc anh đối với em tốt hơn là lúc em hạnh phúc nhất nghĩ sẽ làm anh yêu em như em yêu anh vậy. Nhưng đó chỉ là phù vân. Sự thật anh không hề yêu em phải không? Kết hôn là vì ép buộc. Ly hôn là vì anh không muốn em phải đau. Anh từng nghĩ sẽ không yêu em vì người anh yêu là cô ấy. Nhưng có lẽ là anh đã bị cảm động trước em. Anh đối với em dần có một tình cảm. Nó không là thích mà cũng chẳng là yêu. Anh không biết nó là gì nữa. Người họ muốn là anh. Anh không muốn em đau, anh sẽ không liên lụy em. Vì sao em lại đỡ cho anh? Phải chăng ta thật sự yêu nhau? ~An An, Anh Xin Lỗi~…
Thanh xuân ... có thứ tình cảm nhẹ tựa lông hồng , cũng có thứ tình cảm nặng đến thấu xương .Mỗi người mang theo một trái tim chưa lớn , dần trưởng thành với thứ gọi là tình yêu .Quá khứ đôi khi là cái gì đó day dứt , là cái gì đó khiến chúng ta mỗi khi nhớ lại hoặc là cười nói vui vẻ , hoặc là rơi nước mắt đến thảm thương .…