Bầu trời năm ấy mãi xanh, liệu em có đồng ý bên anh trọn đời...Cô gái của biển cả, em nhẹ bước vào cuộc đời anh. Cô gái của đại dương xanh, hơi thở của em quấn quanh tâm hồn anh, nhẹ nhàng mà sâu đậm.Có phải em là cô gái của anh?!?Hãy nói với anh rằng đây không phải là một giấc mơ. Để những tháng ngày bên nhau không chỉ là kí ức, mà đó là tương lai của hai chúng mình.Lưu giữ...Khắc sâu...Lan tỏa yêu thương...... Dịu dàng bên em, một đời một kiếp...…
• nostalgia (n.) [nɔs'tældʒiə]/[nos·tal·gi·a || nɑ'stældʒɪə /nɒ-]Trong từ điển cổ của tiếng Hy Lạp, νοσταλγία (nostalgía) được cắt nghĩa từ {νόστος} (nóstos, "hành trình hồi hương/trở về nhà") và {ἄλγος} (álgos, "nỗi đau, nỗi thống khổ chịu đựng")Theo từ điển tiếng anh, nostalgia bao gồm hai hàm nghĩa:1. Nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương, hay khao khát được trở về trong vòng tay của những điều quen thuộc.2. Nỗi chua xót của sự tiếc nhớ, khát khao được trở về những ngày xưa cũ, hay còn được dịch thoát nghĩa là "những tháng ngày vàng son".Trong tiếng việt, nostalgia được hiểu như trên, dịch:ㅁ nỗi nhớ nhà, lòng nhớ quê ㅁ nỗi luyến tiếc quá khứ; lòng hoài niệm._________Mỗi shots là một chuyện khác nhau. Không liên quan và viết dần, vừa là nhật kí vừa là quà mừng sinh nhật cho dần đến tuổi mới của anh Hoseok.…
Diệp Anh, em có biết chị thích hoa gì không? từng ấy năm, Thùy Trang này đã tự cho rằng bản thân mình đã tìm được định mệnh, tìm được người luôn yêu thương, luôn chiều chuộng mình, luôn sẵn sàng ôm chị mỗi khi cuộc sống vồ vập chị. Nhưng chắc chị đã nhầm.…
Author: RaiPairing: Kuroo x Tsukishima, Akaashi x TsukishimaFandom: HaikyuuGenres: Angst, death...Note: Đây là lần đầu mình viết gì đó về cái OT3 nho nhỏ của bản thân, có vớ vẩn, có lủng củng, nhảm nhí nhưng nếu không thích xin hãy rời đi và đừng để lại bất kì comment bashing nhân vật hay couple nào.…
Có những đêm ngồi một mình, tôi chợt nhớ về tiếng ru của mẹ năm nào, nhớ cái dáng lom khom của bà bên bếp lửa, nhớ cả giọng cha trầm ngâm khi dặn dò con lúc ra đời. Những lời nói tưởng như vụn vặt ấy đã theo bước tôi đi qua bao mùa nắng gió, đến khi trưởng thành mới hiểu, chúng không chỉ là âm thanh của ký ức mà còn là sợi dây níu giữ tôi giữa những ngày đời nhiều giông bão.Con người thường mải miết chạy theo những gì xa xôi mà quên rằng trong từng câu nói xưa cũ đã có sẵn cả một kho tàng trí tuệ. Chúng giống như bóng cây ven đường, ngày nhỏ ta đi qua chẳng hề để ý, nhưng khi nắng đổ xuống đầu mới ngước nhìn và nhận ra chính bóng rợp ấy đã cứu mình khỏi bỏng rát.Cuốn sách này là một hành trình trở về. Trở về không phải để nhốt mình trong hoài niệm, mà để thấy rằng những mảnh đời quanh ta hôm nay vẫn tiếp tục vang vọng tiếng dạy năm nào. Có thể là sự kiên trì của một người bạn, sự sẻ chia của một người xa lạ, hay chỉ là cách ta học cách nâng niu một bàn tay đã quen nắm chặt. Tất cả đều thì thầm rằng, điều người xưa từng gửi gắm vẫn chưa bao giờ mất đi.…
Nghiên Tĩnh là chân áiChỉ là...... chốn hồng trần nào dung nổi phượng hoàng nơi lầu son gác tía. Ta vì ngươi mười năm, ta chỉ cần ngươi chịu đứng yên nghe ta nói một lời vậy mà cũng không thể.-----------------------------------------------------------" Đứng lại a, không thôi ta đánh đòn mi "-" Không không, muội muội ngươi nhỏ tuổi hơn ta đó nha, là ta đánh đòn ngươi mới phải hahahahah...."-" Hảo, ta cho ngươi đánh, chỉ là đừng chạy nửa"-" Đuổi theo ta đi....."-" Tiểu thiên hạ à, cẩn thận ngã đấy"-" A iu.... đau a"-" Không được nháo, Tiểu thiên hạ ta yêu ngươi" -" Tỷ tỷ cũng yêu ngươi"Nhưng có lẽ tình này đồng âm không đồng dạng. Yêu này đồng thể bất đồng lòng.…
2 con người yêu nhau thì có gì sai?ở đây mình viết về ShinShi/CoAi, mỗi chap hầu như không có liên kết với nhau, chỉ là chủ đề bất kì do mình ngẫu hứng viết.ai có ý định toxic xin mời ra nhe( o'ェ`o)…
Yêu là gì! Có lẽ đối với cô bây giờ cái gọi là yêu đã chẳng còn quan trọng nữa. Giờ cô trở nên vô cảm, lạnh lùng, mọi người hay trách cô không biết trân trọng người trước mắt. Nhưng đâu ai biết rằng cô đã từng trải qua những gì để rồi cô trở nên như ngày hôm nay. Cô bây giờ tê liệt cả về tinh thần lẫn thể xác. Cô đã không còn cảm nhận được cái gọi là yêu, đúng vậy cô đã mất đi cảm giác yêu. Ngày xưa cô khao khát có được tình yêu bao nhiêu thì bây giờ đối với cô yêu ư sao cũng được. Đôi lúc cô cũng tự dằn vặt bản thân mình tại sao lại không thể mở lòng yêu được nữa. Cô sống như một người không có tình cảm, nếu như nói bị người mình yêu phản bội là nỗi đau thấu tim can, vậy bây giờ cô không còn cảm nhận được cái gọi là yêu, sống như một cái xác không hồn thì gọi là gì. Chít ít thì nỗi đau bị phản bội vẫn còn cảm nhận được cảm xúc của bản thân, biết bản thân vì gì muốn gì. Còn bây giờ cô chẳng biết bản thân đang tồn tại vì điều gì, mọi thứ trong cô đều trở nên trống rỗng, không đau nữa, cũng không buồn nữa, nhưng cũng không còn cười nữa. Cô thật sự đã đánh mất đi cảm xúc của tình yêu rồi. Vậy điều gì đã khiến cô trở nên giống bây giờ?7 năm về trước, có một cô gái 17 tuổi hồn nhiên ngây thơ pha vào đó một chút sự nổi loạn của tuổi dậy thì. Cô là một người mê phim, mê truyện ngôn tình. Bởi vậy cô luôn khát khao vào một tình yêu tràn đầy màu hồng. Ở cái độ tuổi này cô phóng khoáng, nổi loạn, cũng kết giao được không ít bạn bè. Điều đáng nói là bạn bè của cô kh…