[Bl]Epiphany
Đᴏ̂ɪ ᴛᴀ ᴠᴏ̂ ᴛɪ̀ɴʜ ɢᴀ̣̆ᴘ ɢᴏ̛̃, ᴠᴏ̂ ᴛɪ̀ɴʜ ᴛʀᴀᴏ ɴʜᴀᴜ ᴍᴏ̣̂ᴛ ᴄʜᴜ́ᴛ ᴛɪ̀ɴʜ ᴀ́ɪ, ʟᴀ̣ɪ ᴠᴏ̂ ᴛɪ̀ɴʜ ʟᴀ̀ᴍ ɴʜᴀᴜ ᴛᴏ̂̉ɴ ᴛʜᴜ̛ᴏ̛ɴɢᴛɢ:ɢᴀ̀ ᴍᴀ́ɪ ʙɪᴇ̂́ᴛ ɢᴀ́ʏ…
Đᴏ̂ɪ ᴛᴀ ᴠᴏ̂ ᴛɪ̀ɴʜ ɢᴀ̣̆ᴘ ɢᴏ̛̃, ᴠᴏ̂ ᴛɪ̀ɴʜ ᴛʀᴀᴏ ɴʜᴀᴜ ᴍᴏ̣̂ᴛ ᴄʜᴜ́ᴛ ᴛɪ̀ɴʜ ᴀ́ɪ, ʟᴀ̣ɪ ᴠᴏ̂ ᴛɪ̀ɴʜ ʟᴀ̀ᴍ ɴʜᴀᴜ ᴛᴏ̂̉ɴ ᴛʜᴜ̛ᴏ̛ɴɢᴛɢ:ɢᴀ̀ ᴍᴀ́ɪ ʙɪᴇ̂́ᴛ ɢᴀ́ʏ…
chuyện về mẹ con tôi…
Duy Thuận đã từng có một suy nghĩ, rằng nếu như được sống lại một kiếp sống khác. Nơi mà cả Duy Thuận và em đều chẳng cần phải sống vùng vẫy trong biết bao mưu mô thủ đoạn chỉ vì hai chữ quyền lực thì tốt biết mấy. Duy Thuận sẽ đến nhà em dạm ngõ, sẽ hỏi xin u thầy để rước em về nhà. Duy Thuận sẽ chỉ cưới một mình em, sẽ chẳng lấy thêm bất kì ai làm vợ lẻ. Chỉ cần có em là đủ rồi. Chỉ cần cùng em bạch đầu giai lão là đủ rồi.…
Cảm ơn đã đọc…
Lần đầu viết có gì mong mọi người bỏ qua !!…
Người viết: Ngọc GiaoThể loại: Đồng nhân "Xạ điêu anh hùng truyện", sủng, ...Couple: Hoàng - Phùng (aka Hoàng Dược Sư x Phùng Hành)Nguồn: Diễn đàn lê quý đônGiới thiệu:*Bản bi tình:Trên Đào Hoa đảo, có một Mai Hương trủng.Trong lòng Mai Hương trủng, có một A Hành đang say giấc ngàn thu.Trên Đào Hoa đảo, có một Hoàng đảo chủ.Trong lòng Hoàng đảo chủ, có một A Hành vĩnh viễn tồn tại.Mười sáu năm trước, người ôm A Hành ngồi dưới gốc đào, châm một chén trà, cùng đợi đào trổ hoa.Mười sáu năm sau, dưới gốc đào khi ấy, đào hoa vẫn như xưa, lại chỉ còn một mình người độc tấu "Bích hải triều sinh khúc"."Nhân diện bất tri hà xứ khứĐào hoa y cựu tiếu đông phong." (1)Trên Đào Hoa đảo, có một Mai Hương trủng.Trong lòng Mai Hương trủng, Hoàng đảo chủ mai táng trái tim mình."Thập niên sinh tử lưỡng mang mang,Bất tư lường, Tự nan vong. Thiên lý cô phần, Vô xứ thoại thê lương. Túng sử tương phùng ưng bất thức, Trần mãn diện, Mấn như sương." (2)*Bản động kinhTrong "Thần điêu hiệp lữ", sau mười sáu năm đằng đẵng đau thương, Dương Qúa được trùng phùng với cô cô.Dương Qúa : "Long nhi ..."Cô cô: "Qúa nhi ..."Dương Qúa : "Long nhi ..."Cô cô: "Qúa nhi ..."Dương Qúa : "Long nhi ..."Cô cô: "Qúa nhi ..."--- -----N lần như thế---- -----Trong câu chuyện của chúng ta, sau mười sáu năm đằng đẵng đau thương, Hoàng Dược Sư cũng được gặp lại Phùng Hành.Hoàng thúc thúc: "A Hành ..."Phùng Hành: "Phụ thân ..."Hoàng thúc thúc: "..."Phùng Hành: "Phụ thân, mới một ngày không gặp, sao người già nhanh như thế?"Hoàng thúc thú…
nói chung là ngược :) k phải truyện của toiii…
wriolette [lần đầu]…
Author: Ayumi Amamiya { Kim Ngân } Hạnh phúc có màu gì ? Màu hồng thơ mộng - một thế giới ấm áp và đầy tình yêu thương hay màu đỏ ấn tượng - thứ cảm giác mãnh liệt để lại trong tim bạn một niềm vui không thể nào quên ? Hay là màu nắng? Màu rực rỡ dịu dàng soi sáng trong tim bạn, để lại một xúc cảm bình yên không bao giờ nhạt phai ? Theo cách bạn cảm nhận, thì, hạnh phúc có màu gì ? Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý nguyện, không phải ai cũng có được hạnh phúc....Hạnh phúc...đôi khi chỉ đơn giản là cái nắm tay ấm áp an ủi của ai đó mỗi khi ta rơi vào tuyệt vọng.... ____ Hạnh phúc của em, rất ngắn ngủi, niềm vui còn đó, nhưng nhanh chóng mất đi...Người em yêu, xin hãy ở bên cạnh em....mãi mãi.... ____ Lúc đầu định viết nhân vật tự tạo. Nhưng mà thấy cái ảnh bìa Arthur với Lâm Linh đứng sát nhau nên không chịu nổi viết Nhân vật là của Bộ truyện " Kỵ sĩ hoang tưởng dạ". Nhưng mà thấy không thích, chuyển lại chính thức là SyaoSaku trong CCS và TRC. #Truyện dựa theo truyện Kỵ Sỹ Hoang Tưởng Dạ. Từ từ để suy nghĩ mấy khúc sau cho nó khác khác với truyện tranh nguyên gốc...về nội dung..... ... Tuy nhiên, sau .........một năm suy nghĩ! Mình quyết định đăng hai bộ gần như, gần như là giống nhau thôi nha để cho ai thích Manhua chữ thì đọc, ai thích SyaoSaku thì đọc. Tên truyện: Màu của hạnh phúc, đừng quên nhé!…
Lệch nguyên tác‼️…
"Tình yêu là gì mà khiến con người ta phải nhung nhớ, phải dằn vặt, phải uất hận sau hai từ “chia tay” ? Tại sao đến phút cuối cùng người ta vẫn ước mong tất cả chỉ là một cơn ác mộng, để ngày mai thức giấc lại có thể nắm tay nhau đi men theo bờ biển dài tít tắp, cảm nhận sự đồng điệu giữa hai nhịp thở?""Một con người luôn tỏ ra ngông cuồng giờ lại trở thành một đứa trẻ đáng thương. Một con người bất cần đời bây giờ lại chìm trong sự cô đơn vì chẳng có ai để sẻ chia. Một con người tưởng như sẽ không bao giờ khóc vì tình mà giờ đây lại chẳng thể rơi nước mắt chỉ vì trái tim nó đã bị tổn thương quá nhiều, đã đau đến nỗi đến cả khóc nó cũng chẳng thể khóc thành tiếng, chỉ biết gào thét trong sự trống rỗng của chính bản thân nó.""Rượu khiến con người ta dễ dàng quên đi tất cả, nỗi đau, niềm vui, nước mắt hay niềm hạnh phúc tại một thời điểm nào đó. Ta say mê với những cơn mơ, những ảo vọng mà kín sâu trong tâm hồn ta luôn ngầm khao khát có được. Ta chẳng thiết gì ngày mai sẽ trôi về đâu, ta chỉ biết ngày hôm nay ta rất buồn và ta tìm đến rượu để khỏa lấp đi nỗi buồn ấy. Nhưng cái dở của rượu chính là, khiến ta say rồi lại khiến ta tỉnh giấc trong hàng vạn câu hỏi, làm cái gì, thế nào, ra sao, mông lung và hư ảo. "…
Dưới nguồn cảm hứng từ Ngữ Văn 10 - Mị Châu Trọng Thủy;truyện được viết dưới sự tưởng tượng sau cái chết của Mị Châu-Trọng Thủy.Nội Dung:Mị Châu và Trọng Thủy sau khi chết,Mị Châu vì căm hận,oán trách Trọng Thủy tận xương tủy mà muốn sau này vĩnh viễn quên chàng;mong ước rằng thậm chí cả những kiếp sau sẽ không bao giờ gặp chàng nữa;"Ta và hắn chẳng còn liên can gì tới nhau cả!";sau này cô tu luyện trở thành nữ kiếm sĩ mạnh mẽ,cứng rắn,một lòng vì nước vì dân bù tội cho trước kia đã gián tiếp gây ra cảnh mất nước,nhà tan.Trọng Thủy về sau ân hận quá muộn màng,khi chàng nhận thức được tình yêu đối với Mị Châu;khi được tái sinh chàng ước nguyện gặp được Mị Châu một lần;nguyện làm trâu,làm ngựa bất cứ mọi thứ để gặp nàng;Suốt một thiên niên kỷ chịu dày vò và trừng phạt;Mị Châu đã thực sự quên mất Trọng Thủy?;Trọng Thủy vẫn không hoài nhớ nhung;nhớ thương Mị Châu...Lại lần nữa,họ liệu sẽ được hội ngộ?Liệu tình cảm còn tiến triển hay không?Liệu họ lại có đạp trên vết xe đổ mình gây ra nữa không?Mị Châu quên mất Trọng Thủy rồi;họ có nhận ra nhau của năm đó không?Mọi diễn biến,mọi người hãy cũng theo dõi nheee!…
đọc rồi biếtmik xin lỗi vì ảnh bìa của truyện nhé…
Tác giả:Giang Lưu VânThể loại:Ngôn Tình, Ngược, SủngNguồn:Thích TruyệnTrạng thái:Đang raThể loại: Trai tài gái sắc, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Sinh con, Hào môn thế gia, Cẩu huyết, Ngược luyếnNhân vật chính: Cố Quân Trục x Diệp Tinh BắcThêm một câu chuyện sủng có chút cẩu huyết dành cho người đọc, nữ chính tự cho mình là thông minh nhưng lại vô tình rơi vào bẫy của nam chính. Trong lúc vô tình cô bị sắp đặt gả cho Cố đại thiếu ngồi ở trên xe lăn.Cô cứ nghĩ trong họa có phúc rằng ban ngày có tiền, buổi tối nhàn nhã, nào biết được sự thật mỗi ngày bị nô dịch đến nỗi eo đau, lưng đau, chân nhũn ra. Diệp Bắc Bắc đập bàn: " Kẻ lừa đảo, tôi muốn ly hôn!"…
Tình yêu học trò sẽ thế nào đây?Cô đã và đang mếm chải cái vị của tình đầu như thế đấy sao?Còn anh? Anh có chăng là yêu cô hay coi cô chỉ là chỗ thế chân của người cũ?Tình yêu, nó có đủ các vị: hạnh phúc có, đau thương có, vui vẻ có, buồn chán có, chán nản có và thậm chí....vẫn yêu khi biết người ta phản bội mình cũng có!Thế thì ở lứa tuổi học trò cô và anh sẽ mếm bao nhiêu vị của nó?Sẽ là một kết thúc có vị của hạnh phúc?Hay là một kết thúc vị của đau thương?…
nơi dành cho các fan toku…
UE2 - Embryologie…
Chuyện dịch từ Ao3…
"Tuổi trẻ là dấu ba chấm bất tận,Ngỡ đã đi qua nhưng lưng chừng vẫn chưa tới."Trải qua những năm tháng mang tên thanh xuân, tôi nhận ra có hai chuyện khó khăn của tuổi trẻ là làm quen và tạm biệt, nói rộng ra là biết chấp nhận và biết buông bỏ. Tôi từng gặp rất nhiều người mang lại cho tôi cảm giác chúng tôi là những ngôi nhà riêng biệt có cùng một bức tường, nên tôi luôn nghĩ chúng tôi sẽ chẳng ai rời xa ai nhưng trưởng thành mới biết hóa ra tường chung nhưng lối khác. Mỗi người đều có con đường của riêng mình, nếu may mắn gặp nhau và cùng nhau trải qua một thời điểm mà mãi sau này không thể quên cũng đã là điều tuyệt vời lắm rồi. Không nhất thiết phải cho rằng tường chung thì phải dựa vào nhau mà sống, đường rộng nhiều lối cứ cho nhau bước đi, khi còn cần nhau tự khắc ta sẽ trở về, khi ấy cũng là lúc bản thân vừa biết chấp nhận vừa biết buông bỏ.Tôi viết cho những năm tháng tuổi trẻ của tôi, An.…