Tác giả: Nguyễn Thị Như Ngọc (Mon)Độ dài: 5 tậpThể loại: truyện, ngôn tình*đây là lần đầu tiên mình ghi sách có gì mọi người chỉ bảo*kết thúc sẽ không hay Tình yêu hai ta thật đẹp thật ý nghĩa nếu như chúng ta sử dụng đúng mùi vị trong tình yêu, không đắng như một tách cà phê để rồi tôi bây giờ phải đau và tổn thương như thế này.…
"Cậu nói xem, tại sao Khả Khả không nhìn tôi lấy một cái?""Cậu lại đây nói xem, tại sao Khả Khả không nói chuyện với tôi?""Tại sao nơi này của Khả Khả.. Không còn đập nữa vậy.""Có phải trái tim của cô ấy muốn nghỉ ngơi không?""Nghỉ ngơi đủ rồi, liền tiếp tục đập.""Nếu như tôi chịu quay lại nhìn bé con, thì có phải bé con sẽ ôm tôi không?Tại sao cô ấy không ôm tôi nữa vậy?"Một giọng nói nghẹn ngào phát ra, lại không chỉ ra được hướng của giọng nói đó."Anh đừng... đừng như vậy nữa mà""Em chết rồi, Giang Tấn."…
Tác giả: Lục Ngân Tranh8 chươngTất cả những sự khởi đầu bao giờ cũng phải trải qua đầy thử thách. Bạn có tin ma không? Trong chúng ta, sẽ có 2 ý kiến trái chiều: Có và Không. Riêng tôi, người lúc nào cũng mãi tin vào tâm linh thì luôn bị ám ảnh với những loạt truyện, tin tức, về ma, oan hồn với những điều ly kì dị, mà nhất là lấy bối cảnh là trường học, vì đó là 1 thiên đường vui vẻ nhưng đôi khi lại trở thành 1 địa ngục đáng sợ nhất khiến bạn phải rùng mình...…
Bảy năm trước, chị cưu mang em...Từ khoảnh khắc ấy, thân xác, linh hồn... và cả trái tim này.. Em đã nguyện trao cho chị rồi. T/g: lần đầu viết tiểu thuyết, mà còn vs bạn thânnn, run sỉuuuu~~~…
Khi sáng tôi vừa ngủ dậy, lúc đó tôi nằm trên giường chơi game như bình thường, sau đó thì nghe được tiếng người đó và mẹ cãi nhau trước hiên, lúc đó tôi khá sợ và hoang mang, nhưng cũng mặc kệ vì đã quen với tình trạng không bao giờ kết thúc được này.Sau đó thì ông ấy đã đi uống cafe, nhậu nhẹt với bạn của ông. Mẹ con tôi ở nhà dọn hết đồ để chuẩn bị rời xa cái nhà này, dù gì thì tôi cũng sống ở nơi nàu được 15 năm, tôi buồn lắm, luyến tiếc nơi mà tôi gọi là thoải mái và ấm áp nhất. Ở đó đã có nhiều lần xảy ra xung đột mà nguyên nhân là từ ổng, tôi đã ráng chịu đựng nhưng tôi biết người mẹ của tôi còn mệt mỏi hơn, vì thế tôi không dám nói tôi khổ, trong khi chị tôi còn đang ở Đà Lạt trải nghiệm thì tôi cùng mẹ và cậu Bình đang chuẩn bị đồ đạc. Mẹ tôi phải chở đồ ba đến bốn lần nhưng vẫn chưa hết đồ. Trưa rồi nhưng ông ấy vẫn chưa về (tôi rất mừng vì điều đó), tôi và mẹ tôi ngồi ăn cơm mà tôi đã mua, sáng đến trưa tôi cứ sợ hãi vì có thể ông ta sẽ về bất cứ lúc nào, thời điểm tôi cùng mẹ ăn cơm đã xoa diệu lòng tôi rất nhiều.Sau khi ăn nghỉ xong xuôi, thì hai người cùng nhau đi đến nhà mới (ngôi nhà nhỏ mà mẹ tôi thuê), đến nơi tôi nghĩ rằng "làm sao mà tôi có thể thích nghi ngôi nhà này đây, nó khá cũ kĩ và không sạch sẽ, nhưng rồi cũng bác bỏ ý nghĩ đó vì ba mẹ con phải cố gắng từng chút một".…
Ta dành những năm tháng ngây thơ, đẹp đẽ nhất để yêu người. Ta nguyện từ bỏ tất cả tương lai đẹp đẽ vì người. Ta vứt bỏ mọi mối quan hệ với thân nhân chỉ để ở bên người. Nhưng đến cuối cùng...Người ta yêu lại phản bội ta. Người ta dùng cả tính mạng để bảo vệ lại không tin tưởng ta. Người ta tin tưởng nhất...vì người khác, lại có thể đâm ta một nhát, đau đến thấu tận tâm can!…