Lawnmower | Kookmin | Vtrans
Summary:Jimin thinks his neighbour is hot.…
Summary:Jimin thinks his neighbour is hot.…
Dạ Khúc Triền LangChính [ Cung Viễn Chuỷ x Tuyết Đồng Tử]Thể loại : "tình huynh đệ"Tác Giả: 黎垂康[ "tháng sau chắc chắn ta sẽ quay lại học ngươi cách làm bánh" chớp mắt 10 năm trôi qua, tháng sau của hắn thật sự quá lâu để đợi chờ. Sau khi sư phụ qua đời, một mình y trên núi tuyết cô đơn biết bao, có phải ở lâu dần trong nỗi cô đơn con người ta sẽ không còn nhớ rằng mình thật sự cô đơn ..][Định mệnh luôn trói buộc con người ta bởi sợi dây vô hình. Trước khi gặp hắn y chỉ biết sư phụ, cảnh núi tuyết trắng, Lục Lục. Tuyết Đồng Tử chẳng bao giờ nghe kể về thế giới bên ngoài đông vui thế nào, với y khung cảnh trắng xóa kia thanh thuần biết bao. Khi con người có lý tưởng và hạnh phúc của riêng mình thì với họ nơi nào cũng là tự do nhất. Cung Viễn Chuỷ đã phá vỡ tấm lưới vô hình của y, hắn bước vào thế giới của người kia bằng nụ cười rạng rỡ, bằng những câu chuyện mà y chưa bao giờ nghe qua, bằng những lời hứa hẹn,...Nhiều năm trôi qua y vốn đã luyện đủ 10 thức, nhưng còn nghĩa lý gì nữa khi giờ đây trông bản thân như một đồng tử. Một đứa trẻ thì nên ở nơi nó thuộc về, không cần thiết chen chúc vào thế giới chém giết lẫn nhau để tranh giành quyền thế, một đứa trẻ thì càng không cần thiết day dứt vì tri kỷ. Làm một đứa trẻ thì cũng không quá tệ.][tất cả bối cảnh và diễn biến trong truyện đều là tưởng tượng không có thật][Truyện viết ra nhằm mục đích chiếc thuyền tà đạo ra khơi, lấy ý tưởng từ 2 nhân vật Cung Viễn Chuỷ & Tuyết Đồng Tử trong phim "Vân Chi Vũ"]P/s: Mọi người cmt v…
Trên Thế giới này có biết bao cô gái, cớ sao anh chỉ yêu mình em? Cũng chỉ đối xử tốt với mình em?Anh đường hoàng là tổng giám đốc của tập đoàn thời trang nam QR nổi tiếng toàn cầu, lãnh khốc và tàn bạo là phong cách làm việc của anh, vậy mà chỉ cần em đưa ánh mắt cầu xin, anh sẵn sàng chở em đi khắp các phố xá. Anh rõ ràng nổi tiếng là lạnh lùng, vậy mà chỉ cần em cười thôi cũng đủ làm anh tan chảy. Anh thật sự là một tên chỉ biết dùng tiền để giải quyết vấn đề, vậy mà chỉ vì em không muốn, anh sẵn sàng bỏ tất cả thời gian để tự làm một món quà tặng em.Anh trước giờ nổi tiếng là cứng rắn không gì xoay chuyển được, một khi đã chú tâm vào công việc thì không ai cản nổi, vậy mà chỉ cần em có chuyện gì, anh lập tức bỏ lại tất cả để chạy đến.Người ta bảo làm bạn gái với người như anh, ngoại trừ hưởng lợi về vật chất thì chẳng hạnh phúc gì. Chắc chắn là người ta nói sai rồi, nhìn em không khác nào cô gái hạnh phúc nhất Thế giới mà.~~~Đây là câu truyện về cô gái 17 tuổi Hoàng Bình Nhi, một cô gái hoàn toàn bình thường bỗng dưng lại lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc tập đoàn QR Trần Khải Nguyên. Một câu truyện nhẹ nhàng về cặp đôi này, không sóng gió, không đau thương, chỉ có hạnh phúc.--------------Đây là câu truyện cực kì cực kì nhẹ nhàng, nên mình khuyên những bạn nào muốn tìm kịch tính thì không nên đọc :3. Còn những bạn nào muốn đi tìm bình yên trong tâm hồn thì đọc nhé :3Truyện này lúc nào mình yêu đời sẽ lại nghĩ ra được chương mới nên lâu mới có 1 chương nhé :3.…
Tên truyện: 分手后挂了前男友的号 - Sau khi chia tay chặn số bạn trai cũTác giả: 熬夜注定秃头 - Thức khuya chắc chắn sẽ hói đầuEditor: 梦幻的小鱼 - Cá con mộng mơTình trạng raw: Đã hoàn thành Trình trạng edit: Đang lếtĐộ dài: 34 chươngNgày đào hố: 1-4-2025Ngày lấp hố: ???Bản edit phi lợi nhuận chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup!Giới thiệu "Đưa con đi xét nghiệm máu trước đi."Dung Thanh ôm con đứng dậy cúi đầu khẽ nói lời cảm ơn. Sao có thể trùng hợp đến vậy, lại đúng lúc gặp phải người yêu cũ. "Nhiễm virus uống thuốc vài ngày là khỏi."Dung Thanh: "Cảm ơn bác sĩ." Giang Cảnh Thịnh nhìn cậu một lúc lâu lạnh nhạt nói: "Xem ra năm năm rời khỏi tôi cậu cũng không sống tốt lắm nhỉ."Cảm giác đau nhói dày đặc truyền đến từ tim, Dung Thanh khẽ cười: "Đúng vậy."Sau khi Dung Thanh rời đi Giang Cảnh Thịnh đến khu cầu thang lấy ra điếu thuốc từ túi liên tục hút hết điếu này đến điếu khác. Trước đây Dung Thanh ghét nhất là anh hút thuốc. Y tá trưởng đi ngang qua ngửi thấy mùi khói thuốc vẫn còn vương trong không khí nhíu mày hỏi: "Bác sĩ Giang người vừa rồi bế đứa bé kia anh quen sao?"Giang Cảnh Thịnh im lặng vài giây rồi mới đáp: "Cũng có thể xem là vậy, sao thế?"Y tá trưởng nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ cười nói: "Chỉ là cảm thấy đứa bé đó không giống cậu ấy lắm, trái lại lại rất giống anh đó bác sĩ Giang. Đôi mắt, hàng chân mày, cứ như được đúc ra từ cùng một khuôn vậy." Cả người Giang Cảnh Thịnh cứng đờ.…
Năm ấy, cô 11 tuổi, anh 12 tuổi.Năm ấy, anh theo đuổi cô, cô ngầm đồng ý, hai người quen nhau 3 năm.Năm ấy, cô bị cha cô phát hiện đi chơi với anh, cô bị cha cô đánh thừa sống thiếu chết, nhưng vẫn muốn bên cạnh anh.Năm ấy, cô nói lời chia tay anh, cô nghĩ nên để hai người có thời gian để cô có thể tìm cách lấy được tự do, có thể cùng anh quay lại với nhau.Năm ấy, anh nài nỉ xin cô hai lần ba lượt quen nhau lại, cô vì sợ ba cô làm khó dễ anh nên cương quyết không quay lại.Năm ấy, nghe tin anh quen người khác, nhưng cô vẫn không từ bỏ hy vọng anh vẫn còn thích cô.Năm ấy, cô biết được tin anh quen người chị em tốt của cô, cô đã bắt đầu tàn lụi hy vọng muốn quay lại bên anh. Nhưng, bạn anh bảo với cô: Hai người họ chỉ quen chơi. Ngọn lửa đang lụi tàn lại bắt đầu bùng cháy hi vọng.Giờ đây, cô đã có được tự do mình muốn, cô nghĩ anh sẽ đợi cô, nhưng......Hóa ra số phận lại thật trêu ngươi....... Hiện nay, anh đã có người mới, còn cô mãi chìm đắm trong kỉ niệm ngày ấy.Lúc anh muốn quay lại, cô kiên quyết không đồng ý, đến lúc cô muốn quay lại, anh đã có người yêu.Thì ra tình yêu của cô và anh cũng giống như đóa hoa bỉ ngạn: "Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn.Hoa chờ một người, yêu tận tâm can.Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở.Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên...Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệpNguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền.Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu.Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất,Có hoa không lá, có lá…
Thương Vi, có chuyện này..." Đồng Thương Vi hơi dừng lại, nhận thấy sự do dự cùng nghiêm túc trong mắt cô, cô ấy không nhịn được giục:"Cậu nói tiếp đi, đến mình mà cậu cũng đề phòng sao?""... trước giờ mình chưa yêu đương, cũng không phải mình không có tình cảm, cậu biết đấy, nhưng mà mình nhìn thấy ai cũng đều là có ấn tượng chứ để nói yêu đương thì không có cái cảm giác ấy, cậu hiểu không? Nên có lúc các cậu giới thiệu người này người kia mình cũng bứt rứt lắm. Lòng trống rỗng lại sợ làm các cậu khó sử, nên trước giờ mình rất sợ cũng rất ghét bị giới thiệu này kia. Mình biết mình không cho người ta được cái người ta muốn. Xã hội bây giờ đều là người ăn người, trước giờ mình đều vô cùng cẩn thận, từng bước từng bước đến hiện tại, không gần gũi thân thiết quá mức với bất cứ người khác giới nào. Mình cũng có lúc thấy tẻ nhạt nhưng là mình đang tự bảo vệ thôi. Mắt nhìn của mình lại quá cao đi, người bình thường căn bản không để vào mắt, người hơn mình mình sợ với không tới. Hơn nữa mình còn có một quy tắc, chắc các cậu chẳng để trong lòng đâu. Không được để ý đến người yêu của bạn, chị em, không yêu người yêu của bạn bè, ngay cả người yêu cũ cũng không được, người mà chị em mình để mắt tới thì không động vào, không cướp chồng giật bồ người khác, như vậy rất không đạo đức. Thế nên trước giờ các cậu yêu đương mình chưa từng hỏi qua, cũng không mấy khi gặp mặt. Mình nghĩ chỉ cần không để ý thì không có ấn tượng, cái gì cũng không có thì sẽ chẳng phát sinh chuy…
"Có bình yên nào mà không xót xa?" là một câu hỏi, cũng giống như một lời khẳng định, rằng muốn đạt đến tâm tư thanh tịnh lòng dạ an nhiên, bạn phải chấp nhận đánh đổi một thứ gì đó. Hoặc là những giọt nước mắt, hoặc là một bài học đau đớn khắc cốt ghi tâm.Như trong một cơn mưa năm ấy, tớ với cậu nắm tay nhau ra về. Cả hai chẳng có gì cả, đều ướt nhèm dưới làn mưa lạnh toát. Chúng ta chỉ có nhau, có bàn tay đó đan nhau thật chặt. Cơn mưa thanh xuân ấy lấy đi những cái ôm, những nụ hôn đầu. Để lại trong tớ một mùa yêu đầu tiên đẹp đẽ mà bây giờ, khi mà cả hai đã có hạnh phúc riêng, tớ vẫn muốn quay lại cơn mưa năm ấy mặc dù biết sẽ bị cảm lạnh. Vì nhiều khi, để tìm được người thương mình thật lòng, bạn phải trải qua vài món tình, vài lần cắm sừng và tan vỡ. Bạn mới nhận ra ai thương bạn nhiều hơn. Vì dẫu có cho cuộc đời là một phép thử, thì mỗi lần muốn trải nghiệm đều phải đổi lấy những thương đau. Chẳng ai có thể trưởng thành mà chưa từng vấp ngã, chẳng ai có thể lớn lên mà không ngu dại đôi lần.Hướng tới chủ đề là "Có bình yên nào mà không có xót xa", nhóm write đã tâm đắc, dồn nén những cảm xúc riêng tư của từng cá nhân, để viết lên những mẩu truyện hẳn chính các bạn đã đừng trải qua. Ở đó có nỗi nhớ, có nỗi niềm tâm tư, để lại qua từng dòng chữ viết trong một cuốn nhật kí đã bạc màu.Rất mong các bạn có một khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ. Vì biết đâu, câu chuyện đời của mỗi con người, bạn lại tìm thấy chính mình trong những dòng tâm tư của chúng tô…
...Ảnh được tạo từ Dreamer Land (trên ảnh đã có ghi).Mọi thứ trong truyện đều không hiện hữu ở thế giới này... Ách, chờ đã, tui đang tự mình phủ định truyện của mình đấy à? Tóm lại, nó chỉ đơn thuần là một câu truyện thôi, không dính dáng chính trị, không liên quan tôn giáo,......Truyện chỉ lấy ý tưởng, nên có nhiều thứ sẽ rất khác biệt....Kazuki Kashawagi, một người bình thường (lắm bình thường thế nhở), bỗng một ngày được xuyên qua dị giới, và được một cái năng lực giúp cậu có thể ngẫu nhiên rút ra các loại cây bao gồm cả cây trong Plants Vs Zombies, cây được rút ra có thể hóa thành vũ khí, năng lực, thậm chí là triệu hồi dưới dạng nhân loại.Vốn là một người chơi game Plants Vs Zombies đã lâu, lần đầu rút thưởng Kazuki chỉ mong nó ra cái xe cắt cỏ hoặc Doom-Shroom, để quét ngang toàn map cho dễ.Nhưng ngoài dữ liệu là, nó lại ra Imitater, một cây chuyên dụng để sao chép những cây khác... Nhưng, cậu có cây nào quái đâu mà sao chép!..."Sao chép cây cỏ cũng cần mặt trời, đùa mình à! Đã có Sunflower quái đâu! Mặt trời cũng chẳng rớt Sun!" "...""Cmn! Ta kêu ngươi rớt Sun chứ không kêu ngươi rớt xuống!"......Truyện là Harem sao? Đương nhiên... Không biết nữa, nhưng xác suất cao là 1x1....…
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu.rnChỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước.Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình.rnSống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống.rn[ tình cảnh 1 ]rn"Theo lý thuyết, tỷ tỷ so với bọn muội nhỏ hơn 5 tuổi, tỷ tỷ phải gọi bọn muội là tỷ tỷ, chỉ vì tỷ tỷ là hoàng hậu nên...", một quý phi khiêu khích, nũng nịu yếu ớt nói.rn"Vậy sau này ta gọi người là tỷ tỷ đi", thật là chỉ là danh xưng, kêu người một tiếng tỷ tỷ cũng không mất tí thịt nào, chỉ vì việc này mà đến khiêu khích ta, các nàng thật là không có việc gì làm nên đến gây sự, không biết nhân gia đang muốn ngủ hả?rn[ tình cảnh 2 ]rn"Hoàng hậu, nàng là quốc gia chi mẫu, tại sao tính tình lại như vậy?", hoàng đế nhìn hoàng hậu vừa đánh đổ chén rượu trong bữa tiệc hỏi.rn"Xin Hoàng thượng gián tội", Đỗ Hiểu Nguyệt cuối nhìn đống mảnh vụn nhưng không tỏ vẻ hoảng sợ nói, "Thần thiếp làm bể ly quốc cống phẩm, thần thiếp tự nguyện bế môn sám hối một tháng."rnMột tháng, có thể…
'when you say you love me, no, i love you more.'written by @goldenmoanzz, only in wattpad.…