"Nếu sau này vẫn còn hiện hữu ở cùng một thế giới, khi hai ta bất chợt hội ngộ đâu đó trên đường, liệu chúng ta sẽ nhận ra nhau chứ? Hay chỉ vô tình lướt qua nhau như đôi người xa lạ...""Ngày gặp lại em cũng là ngày anh nhớ nhất..."------------------Số chương của truyện: 5 bonus 2 chương meme giải trí 😬😀Mong các cậu sẽ ủng hộ yêu thích tác phẩm đầu tay của tớ TT.TT Đã hoàn thành: ngày 17 tháng 7 năm 2017Edit and reup: ngày 2 tháng 12 năm 2020…
Vào mùa đông giá rét.Cô và anh đứng dưới trời tuyết rơi dày đặc. Gương mặt cô thì bình thản còn anh thì lạnh lùng nhưng trong đôi mắt ấy lại có chút gì đấy xót xa. ..." có hay không?" anh nói rõ ràng từng chữ. Nói một cách không chút ấm ápCô ngập ngừng nhìn anh một lát.Sau đó nói ra với giọng điệu kiên quyết " Không"Anh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Dứt khoát rời đi. Còn cô nhìn theo bóng lưng ấy mà mỉm cuời.....Muốn biết diễn biến câu chuyện ra sao. Thì xin mời đọc và góp ý kiến giúp mình với ạ.…
Câu chuyện về một cặp sinh đôi và người bố đơn thân trong thế giới của riêng họ, một thế giới mà chỉ có họ tồn tại chứ không ai khác, cặp anh em Vushya, Corlina và người cha vô danh. Tựa Việt: Lời mặc niệm gửi tới những con Quạ.…
mùa hạ năm ấy. ánh mắt ngây ngô ấy. cái gật đầu bẽn lẽn.tất cả, tựa như một giấc mơ trôi.author's note: truyện lấy bối cảnh ở hà nội, vì tác giả thích thế. mọi người có thể bỏ qua phần phi logic đó để đọc truyện nhé. chỉ là mình thích hà nội thôi, không có gì :>…
Cô là du học sinh người Việt Nam tại Trung Quốc. Anh là chàng trai người Trung Quốc bị khuyết tật hai chân.Cô gặp anh ở chợ đêm phố cổ, ngày càng có cảm tình và muốn thân thiết với anh hơn.Sau đó cô phát hiện đến bây giờ là năm 2020 rồi nhưng anh vẫn không sài điện thoại? anh không thích nói chuyện với người khác hay là không được nói? Và sự thật đằng sau đôi chân tàn khuyết của anh được phơi bày với cô.-----Dạo gần đây anh thấy cô không còn hay đến gặp anh nữa.Cô đi làm rồi, anh vẫn còn đi học, nhưng luôn cố gắng đến trước cửa ga tàu điện ngầm gần công ty chờ cô, vì sợ đồng nghiệp cô thấy thân tàn này của anh. Nhưng đã 2 tuần rồi anh không thấy cô.Anh gọi điện cho cô thì cô chỉ nói nhanh rằng mình hơi bận rồi dỗ dành anh, nhanh chóng tắt máy.Chỉ còn 1 tuần nữa là sinh nhật anh rồi, anh chỉ muốn hỏi cô ngày đó có bận gì không, nhưng còn chưa kịp hỏi thì...cảm giác lồng ngực gấp gáp đến đau nhói. Anh tự hỏi "liệu cô đã chán anh rồi hay sao? Hay cô cũng đến thời điểm đó, cô cũng như người khác, cảm thấy ghê tởm cơ thể tàn khuyết của anh sao?".Càng nghĩ tim anh lại càng đau nhói, ê ẩm, anh bỗng cảm thấy bất an, nếu cô chán anh rồi, thì không biết anh phải vượt qua như thế nào đây.-----Ngày 15 tháng 5, hôm nay đúng vào thứ 7, cô không đi làm nhưng cũng khá lâu rồi cô không tìm anh, hôm nay là sinh nhật anh nhưng anh đợi từ lúc 00h hôm nay vẫn chưa thấy cô liên lạc với anh.Anh cảm thấy trống rỗng đến khó chịu, bản thân còn chờ đợi gì khi chỉ là một thằng tàn khuyết, còn mong người ta nhớ đến mình. Cô đã làm…
Các fic, headcanon được viết và dịch lại về hai bạn trẻ sau cuộc chiến Nhẫn giả lần IV, khi Naruto vẫn đang chờ cánh tay thay thế của mình, hoặc trong quá trình làm quen với cánh tay mới (tóm lại sau chap 699 và trước The Last) và cậu có khoảng nghỉ để nhìn nhận cảm xúc của bản thân và của Hinata.P/S: Hầu hết các fic đều được mượn từ trang AO3 và mình sẽ để link dưới bình luận.Link ảnh bìa: https://twitter.com/kn3103…