Truyện kể về bạn học tuổi thơ sau vài năm gặp lại liền thay đổi như chong chóng. Vương Nguyên tỏ vẻ như chưa bao giờ gặp hắn, tỏ ra quên hắn, quên cả tình cảm của hắn. Vương Tuấn Khải thì níu kéo, giành giật thứ tình cảm mà hắn cho rằng đó là tình yêu lại bị Vương Nguyên phủ nhận, và cứ như thế tới một ngày...…
❗Bản quyền thuộc Hằng Nyên có trên Wattpad🚫Nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không được sự cho phép của tác giả. ĐOẢN LIÊN HỒI. Người này níu kéo người kia, sự việc này không muốn đụng tới sự việc khác, phát ngôn viên cứ thế đi tìm, mỗi mảnh đời như đang gần quá.…
Anh từng nói "Hạnh phúc do tôi lựa chọn ".Nhưng em vẫn đợi đến một ngày Anh sẽ chấp nhận em, yêu Anh 3 năm đổi lại chỉ là câu "Em phiền phức" -Người Anh yêu quay trở lại em chỉ là người thứ 3 .Cuối cùng, em buông tay, Anh lại níu kéo nhưng mà.............. liệu còn có thể không Anh? Em mệt rồi.…
Lời bộc bạch của một người con gái:Ba tôi có một báu vật. Không, thực ra nó đơn giản chỉ là một cuốn sổ đựng trong chiếc hộp đen. Tôi gọi như vậy vì sau bao lần chuyển nhà, hàng chục năm bôn ba đó đây, ngay thời khắc khốn cùng nhất ba cũng chưa từng để mất nó. Tôi cố gặng hỏi thì ba tôi liền lảng đi. Cách ông nâng niu trân trọng nó càng khơi dậy tính hiếu kì, tò mò của tôi. Năm mười tuổi, dù không được phép, tôi vẫn lén mở cuốn sổ ra xem. Tôi vô cùng kinh ngạc khi hầu hết các trang đều dán kín những tấm ảnh chụp cùng một người đàn ông. Bộ quân phục cho tôi biết chúng được chụp khi ba tôi còn là một sĩ quan. Người trong ảnh là một người Mĩ trẻ, cao lớn rắn rỏi, cầu vai đeo lon sáng bóng, mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh lơ. Từ thuở ấy, tôi đã hiểu vì sao mẹ bỏ đi bao năm mà ba tôi không đi bước nữa, vì sao ánh mắt ba luôn nhìn xa xăm, vì sao ba giật mình mỗi khi tôi hát lên một ca khúc tình cảm Tiếng Anh nào đó. Có lẽ, đôi mắt xanh lơ trong ảnh kia chính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời của ba tôi.Trang cuối cuốn sổ, chỉ ghi ngắn gọn một cái tên.James HarrisLời tác giả: Người viết nhỏ tuổi, tập tành viết lách. Chân thành mong mỏi được ủng hộ và góp ý. Xin cảm ơn!…
Đôi khi ta lạc lối kiếm tìm một con đường để đi...dù là đi đâu, dù đi trên con đường khó khăn thế nào, dù có đi một mình hay cùng ai thì điều quan trọng nhất là Hãy Trân Trọng Chính Mình.Hãy thử một lần dấn thân, lăn xả, để bản thân một lần thoát khỏi những khuôn khổ cuả gia đình, xã hội. Cũng đừng từ bỏ, muốn đi hãy đi, muốn ngồi hãy ngồi, muốn đọc hãy đọc, trên hết đừng do dự. Biết đâu đấy bạn sẽ tìm thấy được gì đó, chỉ ở ngay phía trước, hãy mạnh mẽ lên. Đừng để bản thân phải hối tiếc thêm nữa, hãy đi đến cùng....ButDarling,In the end, you have to be your own hero.Because everyone is busy trying to save themselves. There are plenty of difficult obstacles in your path. Don't allow yourself to become one of them.Never ever give up, Because you never know what tomorrow may bring.P/S: góp nhặt trên face vì thấy hay, up lên để dành đọc.... Cũng có vài thứ rất có ích...tui nói thiệt đó cô ơi....^_^Đích thị là lẩu thập cẩm nhe....ai thích ăn lẩu thì mời bơi zô.... ~_~ cái hay vẫn còn ở phía sau.....…
Toke cô ta có một luật cấm.Đó là cấm bất kì ai làm níu loạn khi cô ta đang trong trạng thái yêu đời.---Hằng ngày yêu thương em trai là chính, làm bất luong là phụ.Bất lương thương em trai, bảo vệ nâng niu, chăm sóc, quả là một bất lương có tâm.Ngày ngày khuôn mặt bất cần không cảm xúc, có em trai lại diệu dàng muôn ngàn."Toke Tam Trưởng nghe đâu thương em trai cực""Đúng vậy, ngày nào cùng lạnh nhạt nhưng khi có em trai lại bật mo tê diệu dàng""Diệu dàng lây luôn cơ! ai xung quanh cũng hưởng ké""wao"--Giới bất lương được nghe tin Sói hoang có em trai thì lạ, biết Sói thương yêu em trai thì chấm hỏi, biết nốt Con Sói Hoang đó cưng em trai như trứng mà hứng như hoa thì loạn!.-------Thể loại: Np, xuyên, đn, ngôn lù, tỷ tỷ khống.Tác giả: Sanzu;-;Lưu ý: Hay sai lỗi chính tả, lâu lâu lặp từ và cực không thích ai bê truyện không xin.…
Đoạn trích 1Nghi An dụi dụi đầu vào ngực của Hạc Hiên khiến anh không khỏi thở dài. Một tay anh vỗ lưng cô, tay còn lại xoa xoa đầu:"Sao em khóc dữ vậy, hửm?"Bởi vì quá chén nên cô nghĩ mình đang mơ. Mà trong giấc mơ của cô, lâu lắm rồi không được nghe giọng nói ấm áp của anh, thế nên cảm nhận được giọng nói của anh bên tai mình, bất giác Nghi An lại khóc lớn hơn.Cô nức nở: "Rõ ràng em không thích anh nữa mà, em không muốn thích anh nữa đâu". Vì đang khóc, giọng lại như nũng nịu cào vào tim anh. Giọng điệu giấu đầu lòi đuôi đó khiến lòng anh như bị nhéo mạnh." Được, em không cần thích anh, anh yêu em là đủ rồi".Đoạn trích 2"Sao em lại tới?". Hạc Hiên đẩy mắt kính ngẩng đầu nhìn cô rồi vội tiến lên ôm cô." Bắt gian đấy". Phụt... anh cười rộ." Em nghe ai nói đó?"" Mọi người trong công ty nói đấy".Anh thầm thở dài trong lòng đúng là mang thai vào liền ngốc nghếch. Hạc Hiên gõ nhẹ lên đầu cô: " Không có ai để em bắt đâu. Vào phòng trong nghỉ đi, anh đi lấy trái cây cho em". Nghi An cũng ngờ ngợ theo lời anh bước vào.Vì có cuộc họp đột xuất nên hơn 40 phút sau, Hạc Hiên cầm theo đĩa trái cay bước vào. Không ngoài dự đoán của anh, cô đã ngủ . Cũng 8 tháng nên bụng của cô to hơn nhiều, đôi khi lại bị chuột rút nên hay tỉnh giấc giữa chừng. Hạc Hiên đặt đĩa lên bàn, bước đến giường. Cánh tay anh sờ đến bàn chân lạnh ngắt của cô liền nhíu mày. Anh đến tủ lấy ra đôi tất mang cho cô rồi lại xoa bóp cho cô một hồi. Nhìn cô say giấc, anh bất giác mỉm cười in nhẹ một nụ hôn lên trán cô: "Ngủ ngon bảo bối".Tác giả: MiA…
" Bà xã, mau dậy đi " Giọng nói ôn nhu phát ra từ cửa ngoài. " Tử Tuyệt, Tử Tuyệt " Cô gái hốt hoảng lên tiếng, khiến cho người đàn ông vội vả chạy vào." Sao thế? Em có bị gì không?" " Tử Tuyệt, ông xã lưng em đau quá, là do anh " cô gái trách móc người đàn ông, khuôn mặt hơi nhăn lên.Tống Tử Tuyệt cười nhẹ, người hổm xuống vuốt tóc cô " Bà xã, ngoan, là do anh, em mau thay đồ đến trường đi, có gì tối nay anh sẽ đền bù cho em nhiều hơn nữa " Tô Thanh Lam bốc hỏa, cái con người này thật quá biến thái mà, cô không thèm nói nữa.Tô Thanh Lam nhanh chóng dùng khăn quấn quanh người rồi chạy vào nhà vệ sinh, Tống Tử Tuyệt vốn đang bình tĩnh nhưng khi thấy cô quấn khăn đi vào nhà tắm thì lại cương cứng lên. Thật khổ cho hắn quá, ai bảo vợ yêu của hắn quá quyến rũ làm gì chứ.- --------------------------------------------------------Tống Tử Tuyệt chở cô đến trường, chiếc xe hơi dừng lại sau góc khuất bóng cây, Tô Thanh Lam mở cửa xe đi xuống, trước khi xuống xe Tống Tử Tuyệt kéo tay cô lại thừa cơ hôn sâu xuống môi cô, Tô Thanh Lam đỏ mặt đánh nhẹ vào ngực hắn. Nâng nhẹ cô thể cô lên đùi hắn, Tống Tử Tuyệt từ từ đưa lưỡi vào, khuấy đảo bên trong khoang miệng cô, môi hắn mút mạnh vào môi cô phát ra tiếng " chụt, chụt ", tay không an phận xoa nắn ngực cô, luồn ra sau dây áo cởi áo ngực cô ra. Tống Tử Tuyệt vén áo lên, nhìn 2 bên vú cô thèm khát, liền chỉ muốn đè cô ra mà đâm sâu vào. Tô Thanh Lam vừa sợ vừa xấu hổ, đang đứng ngoài cổng trường, ngộ nhỡ ai nhìn thấy thì làm sao chứ? Hắn không ngại nhưng cô ngại. Cô đẩy mặt hắn khỏi ngực mình xấu hổ lẻn tiếng " Anh mau tránh ra, trễ..trễ giờ học em mất, mau buông em ra...ư..m." Bị cô cự tuyệt, hắn nhăn mặt lên buồn bực. Tô Thanh Lam nhanh chóng sửa soạn lại quần áo của mình rồi ôm lấy hắn nũng nĩu " Ông xã, nhăn mặt sẽ khiến anh mau già đó, cười lên nè, chụt " không quên hôn lên má hắn, Tống Tử Tuyệt ăn mềm không ăn cứng, nếu khiến Tống Tử Tuyệt tức giận thì tối nay cô xác định thật rồi, mai khỏi đi học. …
[Đam mỹ] Khu dân cư đam mỹ quốc tếNgười ta đều biết đó là một khu dân cư đa quốc tế. Thế này nhé, có rất nhiều sắc tộc cùng sinh sống trong một khu dân cư rộng 1050 héc-ta, mà khu dân cư đó gồm rất nhiều toà nhà cao ốc nhiều tầng, trung tâm thương mại, công viên, bệnh viện.Khu dân cư đó tên là gì ư? Xin thưa, đó là Heavenly Garden. Những sắc dân, quốc tịch sinh sống ở đây đều là Á, u, Mỹ, Phi, Úc. Cụ thể là: Mỹ, Canada, Úc, New Zealand, Pháp, Đức là u-Mỹ; Nhật, Trung, Hàn, Việt, Thái là Á Đông.…
Từ khi tôi cướp mất một giải Olympic Toán và một giải Hùng biện tiếng Anh thì cái tên lớp đối diện ngày càng ghét tôi hơn.Mỗi lần chạm mặt, hắn liền cho tôi cái ánh mắt đá xéo vô cùng rõ ràng, lúc nào cũng thích chứng tỏ mình ông đây là nhất.Haizz, tôi còn chưa hề coi cậu ta là kẻ thù vậy mà ngày nào Lục Chính Hoài cũng hận như không thể đem tôi nhổ cỏ tận gốc, đóng gói rồi vứt ra ngoài Trái đất vậy.Cho đến một ngày cái tên cố chấp kia lặng lẽ nhét milo và kẹo que vào học bàn tôi, không quản trời mưa cõng tôi cả quãng đường chỉ vì tôi nói muốn thắng cuộc thi đó.Tôi biết mình động tâm rồi.Sau đó chúng tôi yêu nhau, tình yêu ấy đẹp đến nỗi mọi cô gái đều phải ao ước bản thân sau này phải lấy được người như Lục Chính Hoài.Nhưng rồi cũng chính là vào mùa hè năm thứ 4 đại học, tôi tự tay hủy đi tình yêu mà bọn tôi nâng niu suốt ngần ấy trời .Tôi không chỉ tông chết em gái Lục Chính Hoài, mà còn khiến ba anh ấy đột quỵ một cách tức tưởi trong đống văn kiện ngập tràn nợ.…
Truyện được lấy cảm hứng từ ca khúc "Kim Phút Kim Giờ" Câu chuyện kể về mối tình sâu sắc nhưng đầy tiếc nuối giữa Thành An và Trần Minh Hiếu, hai chàng trai từng gắn bó và yêu nhau bằng tất cả chân thành. Tình yêu của họ bắt đầu từ những khoảnh khắc đẹp đẽ thời học sinh, ngọt ngào và mơ mộng, nhưng rồi dần bị bào mòn bởi áp lực công việc, khoảng cách vô hình, và sự thay đổi trong tình cảm.Hiếu trở nên bận rộn, lạnh nhạt và xa cách, trong khi An vẫn cố gắng níu kéo và giữ lại những gì từng là hạnh phúc. Tuy nhiên, những lần thất hẹn, sự thờ ơ và cuối cùng là dấu hiệu phản bội (vết son trên áo) khiến An nhận ra rằng tình cảm này không thể cứu vãn. Cậu chọn cách rời đi, không để lại dấu vết.Cuộc gặp cuối cùng tại quán cà phê là lúc cả hai đối diện nhau lần cuối, nhưng đã quá muộn để hàn gắn. An dứt khoát kết thúc, và Hiếu - dù hối hận - cũng không thể níu kéo nữa. Câu chuyện khép lại trong nỗi tiếc nuối về một tình yêu từng đẹp, nhưng không thắng nổi thời gian và khoảng cách.…
Team : @Genius_TeamTác Giả : @Mythaole1Nước mắt em rơi vì anh , anh có hay biết Trái tim em đau vì anh , anh có biết không Vì anh em có thể làm tất cả mọi chuyện . Còn anh , anh có thể làm tất cả vì em được không ?…
Hi Vũ kiệt sức, lết những bước loạng choạng trên nền đường lạnh buốt.Cậu bé thấm thoát 10 tuổi, chân trần kiếm ăn, bữa đói bữa no níu giữ hi vọng sống nhỏ nhoi trên thế giới này.ánh mắt trống rỗng, đen láy như không còn tia hi vọng.hắn ngã xuống.trước khi mất ý thức, thứ hắn nhìn thấy là một cô gái đứng trong bóng tối, ánh mắt đỏ rực của cô găm vào hắn.…
Thích một người căn bản không dám thổ lộ, đợi đến khi cả hai cảm xúc hỗn loạn nghĩ rằng bản thân người nọ không thích chính mình, đến lúc tuyệt vọng sợ người đó vuột mất khỏi tầm mắt rồi mới chầm chậm không rõ ràng mà níu giữ lại. Yêu, một chữ dễ đọc nhưng không dễ làm.…
"đến đây làm gì ?""bỏ tao ra""không có em làm sao anh sống được ?"mình viết mình cũng hỏng hiểu mình viết gì đâu nên keme nó đi há.Chuyện mình viết trong những ngày bị rảnh nhìu chút nên hỏng ra đều đâu. (viết gì đam mê hỏng qutam thành tích lắm đâu)…
nói về một chàng trai trẻ tên Joen Jung Kookanh ta đến từ sao hỏa và đang cố gắng nâng níu một công ty anh ta khá đẹp trai và chiều cao một mét bảy tám rất hay nghịch ngợm và bám theo sáu anh trai làm cái j cũng để cho các anh cười và có một siêu năng lực đó là Làm các anh U Mê ko lối thoát…
Một viên đá nhỏ xô bồ giữa vòng đại dương ,năm dài tháng rộng cô đơn rồi một ngày có một con rồng nhỏ tìm thấy viên đá nhỏ trong đống bùng binh,con rồng ấy lại nâng niu viên đá như bảo bối xoa dịu đi trái tim đã sớm tổn thương của viên đá ấy.…
Những gì cô yêu thương đều lần lượt ra đi. Cuộc đời đầy rẫy những thứ khốn nạn, chúng quấn lấy cô. Tình thương chợt đến rồi ra đi mãi mãi, cô luôn mong chờ 1 sự yêu thương đến với cô và đừng bao giờ bỏ cô lại. Tương lai cô sẽ ra sao nếu cái thứ gọi đà " cuộc đời khốn nạn" cứ níu cô lại và mọi thứ cứ lần lượt ra đi.…
Giữa những lần gặp gỡ và chia ly, giữa những lời chưa nói và những ánh mắt lặng thầm-liệu có ai thực sự quên được ai?Jihoon nhìn theo anh, cậu không chạy theo cũng chả níu giữ. Cậu lựa chọn chờ.Chờ đến khi ngọn gió cuối đông của cậu trở về.-------[Choru]…