''Nhất định một ngày nào đó em sẽ lại gặp anh, nhất đinh lúc đó a sẽ tặng em bó hoa đẹp nhất, may cho em chiếc váy đẹp nhất để em tự tin bước trên thảm đỏ với anh. Chúng ta sẽ là những vì sao sáng nhất cả em và anh...Hãy đợi a nhé ! Người con gái anh yêu..'' Đó là lời nói cuối cùng cô ghe từ anh nhưng đâu ngờ đó sẽ là khởi đầu cho bao đau khổ mà cô phải chịu đựng...…
1 cuốn tiểu thuyết kinh dị ,hành động, 1 thiên tình sử đầy triết lý và nhân văn ,1 vị anh hùng của 1 người và là tình yêu bị lãng quên mãi mãi . Con chim thì không có quyền hủy hoại cuộc đời chàng…
Phương thích chụp ảnh, nhưng tuyệt nhiên thứ được ở lại trong chiếc máy ảnh quý hoá của cậu ta chỉ có những bó cúc họa mi tinh khiết vào sáng đầu thu, rặng núi trùng điệp, đồi chè xanh, hay một chú chim sẽ lặng lẽ đứng trên mái hiên... Phương không thích chụp người, nhưng cậu ta lại rất thích chụp ảnh cho Chúc- cô bạn gái bé nhỏ có nụ cười duyên dáng cùng lớp.…
Tôi nghĩ tôi yêu em rồi. Chúng ta là anh em, tình cảm điên lọan đó tôi có kìm nén. Ngày em rời đi tôi thực muốn nói em có thể ở lại. Lời ra đến môi cuối cùng lại im lặng. Hạnh phúc nghe em tôi một lòng cầu chúc. Đã đi rồi xin em đừng ngoảnh lại. Tôi không muốn em nhìn thấy tôi vật vã đau thương. Níu quay lại ngày đó tôi mạnh mẽ mở lời có đụpwc không "Em ơi, đừng đi!"…
Chuyện đời thường (hay ngôn?) cr 2 nhân vật là Hân & Hoan ấy mà. Níu thấy chán thì khỏi đọc, zì đây là lần đầu tớ viết. Đừng xúc phạm truyện hay tác giả nhe (coan tym tớ mỏng manh lém). Lời văn của tớ cực kì zở và tớ ko thể bỏ dc 1 số lỗi như sai chính tả, lặp từ ý khó hiểu,... và nhất là TEENCODE nên mong các cậu thông cảm…
Cha !!! Cha ... cha... Là những tiếng đầu tiên nàng nói sau khi thức dậy.Đôi mắt nàng mở to , đồng tử màu đen láy hiện rõ khuôn mặt hắn.Ánh mắt hắn có chút khó tin cũng có chút vui mừng nhưng trên khuôn mặt lại không có biểu hiện gì sâu sắc . "Cha, con muốn ngồi lên đùi cha" nàng nũng nĩu đôi tay cầm vạt áo hắn đưa qua đưa lại " nhé! Nhé nhé"... " Cha , con muốn ăn thịt"" Cha cài tóc cho con ""Cha thứ này rất chán "…
Một Đình Hữu ngốc nghếch, si tình nhưng nhân hậu, đáng yêuliệu có thể sưởi ấm cho trái tim băng lãnh của Hưng Thành, người đã chịu quá nhiều những khổ đau trong cuộc sống.Ai sẽ gục ngã, ai sẽ buông tay, níu giữ hay rời xa mới là quyết định đúng?…
Cuộc sống lắm thứ bộn bề lắm chứ, vì thế ta thường quên đi những thứ vốn dĩ ta cần trân trọng và bảo vệ, thay vào đó lại nâng niu những thứ mà ta không cần. Câu chuyện này không phải của riêng tôi, là của bạn, là của một ai đó, là của chúng ta.Cre pic: Người Đá…
giới thiệu: Những dòng nhật ký vụn vặt của một con nhóc có thể hơi khó ưa với một cái tên rất chi là lừa tềnh. Đây có thể là những gì đã diễn ra...có có thể là những tưởng tượng bay cao bay xa của chủ nhà. Ký ức....đó là niềm vui, là hạnh phúc, là hối tiếc.......là nơi ta cần nâng niu giữ gìn.…
Tuổi trẻ là những năm tháng vội vã mà chúng ta vô tình bỏ lỡ, là thanh xuân con người muốn níu lại. là tiếc nuối cho sự vội vàng của thời gian. và thanh xuân ấy tôi vô tình gặp cậu, người con trai tôi nắm tay cùng trải qua năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời...…
Tôi chờ đợi cậu, níu giữ cậu đã ngần ấy thời gian, đôi tay này mỏi rồi, tâm tôi cũng mệt rồi. Đã đến lúc buông bỏ những chấp niệm về cậu trong tôi rồi...…
"Cùng là ruột thịt, nhưng một bên được nâng niu, bên còn lại phải tự sinh tự diệt.""Cùng là sinh mạng, nhưng phải có một người phải hi sinh cho người kia.""Đến cùng, đứa trẻ đáng thương ấy chẳng còn lại gì ngoài trái tim đã chai sạn với đau thương."…
Lâm Nhã Tịnh là một cô bé mồ côi, sống trong làng trẻ mồ côi. Ai cũng nghĩ rằng nhưng đứa trẻ xấu số đó sẽ được thoát khỏi cái cuộc sống cay nghiệt ngoài kia, khi được mọi người trong làng trẻ yêu thương và nâng niu. Nhưng họ đâu biết, đằng sau cái khẩu hiểu động lòng người đó, là sự sợ hãi của biết bao nhiêu đứa trẻ khi bị đưa vào đó. Với Nhã Tịch đó là địa ngục, cái ngày mà cô biết được mình sắp chết, chúng sẽ giết cô như những người bạn khác. Nhã Tịnh hoảng sỡ, đã bỏ trốn nhưng lại bị chúng bắt được, đánh cho đến thừa sống thiếu chết. Khi cô tỉnh lại thấy mình đang nằm lăn lóc trong căn phòng tối đen. Cô mới liều lĩnh lấy can đảm nhảy lên chiếc xe trở xác chết của lũ trẻ rồi trốn ra ngoài. May mắn thoát chết, cô được nhận nuôi vào gia đình trung lưu. Người bố nuôi mới của cô chỉ là đầu bếp trong một nhà hàng nhỏ. Người mẹ làm giúp việc tại một gia đình giàu có. Từ đó cuộc sống của cô như thay đổi. Có đầy đủ bố, mẹ, và một người anh trai. Được đi học, và bạn bè yêu quý. Nhưng cũng từ đây cô dính vào mối quan hệ phức tạp với ba người con trai. Cô gặp được 2 người con trai giống nhau y đúc là Trương Minh Viễn và Trương Minh Thành. Minh Viễn vì tai nạn ngày nhỏ mà không thể đi lại, Nhã Tịnh như hiểu được nỗi đau của Minh Viễn nên ngay từ đầu đã luôn cố gắng thân thiết và bên cạnh anh. Mọi thứ sẽ dừng lại ở đó, nếu không có sự xuất hiện của Đàm Trạch Dương- Bạn cùng lớp với Nhã Tịnh. Trạch Dương luôn che giấu tình cảm của mình với Nhã Tịnh, để rồi chính anh lại…
Thanh xuân sở dĩ khiến người hoài niệm, luyến tiếc vì những thứ đẹp đẽ đó thường chỉ lưu giữ trọn vẹn nhất trong kí ức, khó mà thoát ra ngoài hiện thực và theo bạn cả đời.Chính vì vậy, "chàng trai ở bên bạn năm mười bảy tuổi, sẽ không thể mãi ở bên bạn được."Điều đó đúng, mà có khi lại chẳng đúng.Ai ở bên ai, chỉ có thời gian mới trả lời được.Ai ở bên ai, chỉ có thể tự mình trải qua để chứng minh.Nếu chỉ sợ hãi những điều chưa xảy ra, thì cả đời này, ai có thể ở bên ai?"Lập Hạ, hãy thử để mình ở bên cậu được không?"Mùa hạ năm đó, Tiểu Tư đã nói với Lập Hạ như thế.Để rồi tất cả chỉ như nước chảy kẽ tay.. những bền chặt hóa mong manh như mùi thơm cây rã hương năm nào.Thanh xuân của bạn có gì?Thanh xuân của Lập Hạ có màu vẽ, có đam mê, có khó khăn cũng có nghị lực; có tổn thương cũng có những rung chạm đẹp nhất của ngày đầu biết yêuThanh xuân của Phó Tiểu Tư ẩn sâu trong vẻ lạnh lùng đôi chút bất cần là những tâm sự giấu đi, là sự kiên định bảo vệ những điều mình nâng niuThanh xuân của Thất Thất.. ừ, cũng có thể là sai lầm, là ích kỉ, là vì bản thân..Thanh xuân ấy còn có Lục Chi Ngang, có Ngộ Kiến, có Đoạn Kiều..Chúng ta đều đi qua những ngày tuổi trẻ như thế, đều có riêng cho mình những đoạn thanh xuân đầy chông chênh đầy ngã rẽ đầy những "bỏ lỡ".Và chẳng thể quay trở lại, họ của năm 17 tuổi cũng sẽ không quay trở lại..Dù sau này có nuối tiếc, có đau lòng, có phải rơi nước mắt, nhưng như thế thì đã sao?Họ đã sống hết mình trong những năm…
" Mang em đến đại dương để làn nước mát xoa dịu em, như cách mà anh xoa dịu và nâng niu em, luffy "⚠: OOC, yếu tố trưởng thành, thay đổi cách xưng hô theo độ tuổi, gồm các phần nhỏ liên quan đến nhau, khuyến khích đọc không bỏ, hy hy…
Câu truyện : "Người con gái mà anh từng lãng quên". Còn có một tên gọi khác ngắn gọn hơn là " Cô gái của sự lãng quên "Lãng quên người mà bản thân yêu thương sâu đậm suốt 8 năm gắn bó. Cách để anh nhớ ra em là ai thì thật sự khó khăn. Tại sao em phải cố gắng như vậy? Cũng chỉ đơn giản là em không buông tay được. Em nên níu giữ hay quên đi?…
bạn đã đọc những câu chuyện ngôn tình!!! Thật phiêu lãng và rung động....Nhưng còn ngôn tình bi kịch thì sao...?....Nó thật ngọt ngào.! Có chút tinh túy,..và rung động.! Khi ngọn lửa len lỏi nhỏ nhoi ấy chỉ còn níu giữ trong tym của một người đứng bên kia của vực thẳm......❤…
Một khi đã đi cùng đường thì chẳng ai muốn chia xa Nhưng một khi đã từ bỏ thì chẳng thể níu lại được.Cũng chẳng ai muốn vậy!! Nhưng tình đã bay thì chẳng thể với lại được.Nhưng rồi sẽ có một ngày... ta tìm được một người đi cùng con đường đến hết đời.…