Vọng môn thứ nữ 4-1
Phần 4-1…
Phần 4-1…
Phần 9-2…
Phần 6-2…
Phần 3…
Phần 7-2…
Phần 8-2…
Giới thiệu nhân vậtNó- Lâm Vân LinhTuổi: 19Là một người khá đẹp😁có tính cách mạnh mẽ , ko coi ai ra gì , tốt bụng , và chụy ấy đầu óc hơi bị đen 😨, giỏi võHắn-Âu Dương Mã PhongTuổi: 20Là hoàng đế của Vân Nam Quốc, đẹp choai, lạnh lùng, giỏi toàn diện (nói chung là tuyệt vời ông mặt zời , chỉ có điều a ấy hơi bị lạnh😨) Tóm tắt nội dụngNó đang đi hc thì bị một đám chó con phiên bản bự và dữ rượt vì mải chạy nên ko nhìn đường trượt vỏ chuối đập đầu zô cây cột điện và xuyên không về thời cổ đại trở thành tiểu thư con của một tướng quânNó gặp hắn và muôn ngàn chuyện xảy ra 😁Trong truyện sẽ có mấy chữ mình viết tắt nên các bạn thông củm nha😍…
Phần 7-1…
Phần 4-2…
Phần 9-1…
15 tuổi, cậu chuyền cho tôi mảnh giấy xiêu vẹo hàng chữ: "You are the sun in my heart". Tôi thấy tim mình nảy lên một nhịp, tôi nghĩ mình chỉ thích cậu nhiều hơn một chút thôi. 18 tuổi, lần đầu tiên bước vào cánh cổng đại học, tôi dường như tin tưởng rằng 4 năm sau cậu sẽ nói lời yêu với tôi. 22 tuổi, tốt nghiệp, xin việc, người ta chỉ tôi khi đi phỏng vấn nên nhìn vào đỉnh đầu người sát hạch để tránh căng thẳng mà vẫn làm người đối diện tin rằng tôi vẫn đang nhìn vào mắt họ một bộ ngắn siêu phẩm mn vô đọc nhé xem nhiều hơn tại nhomtruyentu.blogspot.com…
Phần 10-2…
ngôn tình se H…
Đột nhiên được gả vào nhà họ Lăng, đây là câu chuyện tôi đã ( học ) làm cô dâu tốt như thế nào đấy ! Credit: @_laocours_ Author: @Heityasaa…
Xuân Thanh-một thành phố lặng lẽ nép mình dưới những tán cây cổ thụ, nơi bầu trời xanh đến vô tận và những mùa hạ trôi qua như giấc mộng không lời. Đó là nơi Vân Tịch Ngạn Chiêu từng sống, từng lớn lên, từng để lại thanh xuân của mình giữa những con đường ngập nắng, những buổi chiều hoàng hôn rơi chậm trên sân trường, và những ký ức chẳng biết đã ngủ quên từ bao giờ.Nhiều năm sau, cô trở lại.Chuyến tàu lăn bánh qua từng con phố quen thuộc, mang theo những dòng suy tư miên man. Khi bước chân đến ngôi trường cũ, cô vô thức tìm về gốc cây đa xanh mát, nơi chiếc xích đu trắng nay đã bạc màu, rỉ sét. Và rồi, ký ức ùa về như dòng thủy triều bất tận-tiếng gọi của người bạn cũ, trang vở còn dang dở, sắc hoàng hôn nhuộm lên góc cửa sổ lớp học, và nỗi trống rỗng không tên trước thềm kỳ thi định mệnh.Thanh xuân là gì? Là một bài hát chưa từng có hồi kết, hay chỉ là một khoảng trời lấp lánh rồi chóng tắt?Cô từng nghĩ mình không vương vấn điều gì, nhưng khi đối diện với những ngày tháng đã qua, cô mới hiểu-có những thứ dù muốn quên cũng không thể nào quên, có những người dù lặng im cũng đã khắc sâu trong tâm khảm.Tựa như ánh chiều tà, đẹp đẽ mà mong manh.Tựa như mùa hạ năm ấy, chưa từng một lần trở lại.…