Quay lại lần nữa, em dám không...
Tag: hiện đại, healing, HE."It's been a couple years since I've seen your face. Wondering what you're up to now..."Giọng hát của Nhạc Thanh vang lên giữa màn đêm vắng lặng mà không ai lên tiếng cũng chẳng ai lắng nghe. Cậu ngồi thẩn thơ ở đó, nơi tầng cao chẳng có một bóng người. Thời điểm này vào đầu xuân xe cộ chẳng mấy tập nập như những ngày trước nhưng cái ấm hình như vẫn chưa tới. Ngồi trên này cậu cảm thấy lạnh thấu xương, chiếc áo khoác che chắn hình như chẳng phát huy được chút tác dụng nào."Này!""Cậu định làm gì trên đó! Đi xuống mau! Vác cây đàn của cậu xuống còn nếu không tôi báo cảnh sát đến đấy!" Nếu là người ở khu này chắc hẳn chẳng còn xa lạ gì với người này, đã năm năm vẫn luôn một kiểu. Hễ đến giao thừa là lại vác cây đàn lên tầng cao nhất ngồi nói chuyện một mình. Có người cũng quen nhưng có người cũng lo sợ, sợ xảy ra chuyện gì đó không lành. Cũng sợ ngay đêm giao thừa nhìn dòng người không còn tấp nập, nhà ai ai cũng sáng đèn quây quần bên mâm cơm thì cậu thanh niên này lại chạnh lòng mà nghĩ quẩn rồi nhảy xuống. Những người đơn độc thường nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu, chẳng ai hiểu được họ mà có chăng họ cũng chẳng hiểu được chính mình.Nghe tiếng hét của người kia anh cầm lấy cây đàn bước xuống, vẫy tay với khoảng không rồi rời khỏi đó. Anh phải về, phải về nhà tìm chút hơi ấm còn sót lại của người kia thôi.…