[Hào Vũ] Hành trình của chúng ta
Mỗi ngày trong hành trình này đều là một ngày hạnh phúc, bởi vì mỗi ngày đó đều có Hào-Vũ!" Chúng ta có nhau..."" Chúng ta cùng nhau tiến bước!"…
Mỗi ngày trong hành trình này đều là một ngày hạnh phúc, bởi vì mỗi ngày đó đều có Hào-Vũ!" Chúng ta có nhau..."" Chúng ta cùng nhau tiến bước!"…
Trên trời có đám mây xanh, Ở giữa mây trắng chung quanh mây vàng. Ước gì anh lấy được nàng, Để anh mua gạch Bát Tràng về xây. Xây dọc rồi lại xây ngang, Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân.…
Tản mạn đêm phia…
Chút tâm tình giữa đông Buôn Mê…
Viết cho một thời điểm giao mùa CP: Nam KhánhP/S: Mọi điều xảy ra tác phẩm chỉ là giả tưởng, vui lòng không áp đặt thực tiễn vào tác phẩm…
Cre: 夏枯草AmyCó nhiều fic nói về 50 năm cô độc của Lăng Lăng nhưng khá ít fic nói về Lan Chúc đã ở đâu làm gì cảm thấy thế nào trong thời gian đó. Từ ngữ của người dịch không diễn tả được hết lối viết nội tâm của người viết, mong mọi người lượng thứ. Tác giả miêu tả nội tâm của Lan Chúc khi chờ đợi Lăng Lăng tìm được mình siêuuuuu hay. Cửa chủ yếu để khắc họa thêm tình cảm của họ chứ không phải dạng cửa tìm manh mối, tìm chìa khóa như trong truyện và phim.…
Khánh đã tưởng rằng mình có nắng.…
Thực ra motip kiểu này Pom đã nghĩ ra từ rất lâu rồi nhưng giờ mới dám viết, không biết có kiên trì được hết không.Tất cả đều là giả tưởng do Pom nghĩ ra, không phải thật!Lăng U chết do bị bạn trai và bạn thân hãm hại, cố tình cô lại được Diêm Vương đại nhân nhìn trúng, sủng lên tận trời. Ngày ngày anh đến chỗ cô khiến một người không tin vào tình yêu như cô cũng dần trở nên mền yếu. Ngày anh lấy vợ cũng là lúc cô hạ sinh con trai đầu lòng của hai người, cô biết cô không xứng với anh. Uống canh mạnh bà, đầu thai chuyển kiếp, 25 năm sinh sống ở hạ giới, anh dẫn theo bé trai đến bắt cô về.…
Chăm sóc Daou bị liệt 2 năm, cuối cùng anh ấy đã hồi phục. Việc đầu tiên anh làm là cầu hôn mối tình đầu đã từng rời bỏ anh.Tôi ngẩng đầu nhìn màn cầu hôn đang phát trực tiếp trên màn hình lớn ở quảng trường, lặng lẽ không nói gì. Chiếc nhẫn trong túi tôi bị ném vào thùng rác. Món nợ với anh, cuối cùng cũng trả xong rồi.OE…
Daou từ đầu đã tiếp cận tôi có mục đích. Anh dành 10 năm để dệt nên giấc mơ cho tôi. Chàng trai đã kéo tôi ra khỏi bùn lầy cũng đã tự tay đẩy tôi vào vực thẳm....Vào mùa đông lạnh giá, tôi bị đâm 7 nhát dao, kẻ giết người là cha tôi. Đây là con đường tôi tự chọn. Việc Daou muốn làm, tôi sẽ thay anh làm.…
Disclaimer: Tác giả không có quyền sở hữu nhân vật, mọi yếu tố trong fanfic đều là giả tưởng. AU học sinh, có yếu tố 16+ vui lòng cân nhắc trước khi đọc.Mình có chuyển nhân xưng của Nam từ cậu ta/cậu thành anh ở khúc giữa để phù hợp hơn với mốc trưởng thành của nhân vật.…
Chúng ta không thuộc về nhau…
Muốn biết thì đọc đi sẽ biết😆…
Bùi Công Nam không nói:"Anh sẽ mãi mãi yêu em."Bùi Công Nam nói:"Anh sẽ bù đắp cho em hết phần đời còn lại.".Tác giả: YangyakiCouple: Bùi Công Nam x Duy KhánhThể loại: Hiện đại, đời thường, 1x1, OOCWarning: Sản phẩm thuộc về trí tưởng tượng của tác giả, mọi chi tiết trong truyện không liên quan gì tới các sự kiện ngoài đời thực.…
Viết cho một mùa hè vĩnh cửu. P/S: mọi điều xảy ra chỉ là giả tưởng, vui lòng không áp đặt thực tiễn vào tác phẩm.…
Tình yêu đôi khi như một viên kẹo nhỏ ngọt ngào và đáng yêu, lại được bọc bằng một tấm giấy bóng làm ánh lên sự lấp lánh. Khiến cho con người ta như bị thôi miên muốn nhanh tay gỡ ra và thưởng thức, nhưng rồi sau sự lấp lánh và ngọt ngào ấy chỉ là sự tiết nuối vì khoảnh khắc ngắn ngủi. Và ta lại ước mình chưa từng nếm thử để giữ trọn vẹn viên kẹo như ban đầu mà nâng niu cất giữ.…
Kỷ Nhược đc ba mẹ sinh ra chỉ để hiến máu và cứu chữa cho anh trai của mình,sau khi anh chết ba mẹ cô bỏ cô cho bà nội để ra nước ngoài nhưng lại bị tai nạn máy bay rồi qua đời.Cô bị bà nội của mình đuổi ra khỏi nhà sau khi lang thang ở ngoài vài tuần cô gặp đc mẹ nuôi, cô ở cùng mẹ nuôi của mình hàng ngày không phải học thì cũng đang học,cô muốn bà của mình được sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ ko cần cố gắng vì cô nữa.nhưng đến một hôm tôi lại nhận được tin cô Thanh tự sát, tôi tuyệt vọng dồn toàn bộ đầu óc để học, ở nơi đó cô lại rơi vào vòng xoáy mang tên bạo lực học đường.sau đó đậu vào Thanh Hoa , trên đường cầm tấm bằng đại học để đến mộ của cô Thanh ,cô bị bắt cóc,bán sang Myanmar trải qua bao nhiêu lần chết đi sống lại bị sỉ nhục đánh đập hành hạ cô vẫn sống sau đó cô gặp đc An Yến cậu ấy cùng cô trải qua những ngày ở Bắc Myanmar sau khi đc giải thoát trở về cô và cậu ấy cùng học đại học cùng lm việc tạo ra nhãn hàng trang sức mang tên " Ánh Trăng Không Muộn" sau đó cô phát hiện mình bị ung thư,Mộ giao mất vào năm cô 25 tuổi,7 năm sau An Yến từ bỏ mọi thứ mang theo "Ánh Trăng Không Muộn" đến tìm cô....…
Truyện Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi của tác giả Mại Mạnh Miêu, là một tác phẩm đề cao tình yêu thiêng liêng cao thượng, không phân biệt là quân vương hay dân thường, giàu hay nghèo; là một câu chuyện tình yêu vô cùng lãng mạn và sâu sắc thuộc thể loại xuyên không.Kiếp trước nàng hèn yếu u mê, bị tướng công lòng lang dạ sói cho một ly rượu độc và một mồi lửa mà chết đi. Kiếp này nàng dấn thân vào việc buôn bán, bảo vệ mẫu thân và đệ đệ, tạo ra một mảnh trời riêng cho mình.Hắn là vương gia nước Đại Chu, đối đãi với người khác lạnh lùng như gió tuyết mùa đông. Với nàng lại cưng chiều hết mực, lo lắng đủ điều, chỉ vì muốn nàng cam tâm tình nguyện sống với hắn cả đời.Trích đoạn 1:Có cổ độc trong người, sống mà như chết làm hắn gần như điên cuồng, đối với người thân tín bên cạnh cũng xuống tay không lưu tình.Khi nàng xuất hiện, kẻ điên cuồng như hắn lại trở nên nghe lời như thú nhỏ. Cẩn thận nâng gương mặt của nàng lên, hắn rù rì như đang trong mộng: "Như Ca, hiện giờ ta rất nguy hiểm cũng rất khó coi, đừng xuất hiện trong mộng của ta vào lúc này".Nghe vậy, nàng run run, trong lòng dường như có thứ gì đó vỡ òa.Trích đoạn 2:"Phu quân, nếu như so sánh ta với một bộ phận nào đó trên người chàng, thì ta sẽ là cái gì?". Nữ tử rúc vào lòng nam tử, hơi thở thơm như hoa lan, tò mò hỏi.Kiểu câu hỏi thế này, nếu đáp không hợp ý người hỏi, thì cuộc sống tính phúc sau này không được đảm bảo à, nam tử ngồi trên ghế bỏ cuốn sách trong tay xuống, ôm chặt người hỏi, ung dung đáp: "Không phải trong sách n…
Cứ thế im lặng dần, cứ thế phai nhạt dầnTình yêu là thế, đâu có dễ nói cho nhau…