"YoonGi chưa bao giờ nghĩ rằng, việc nhìn nụ cười trên môi Kim SeokJin, người đã từng là cả thế giới của cậu, phai thành cái mím môi đầy căng thẳng khi cả hai lần đầu tiên gặp nhau sau hàng tháng trời lại có thể khiến trái tim tưởng chừng chai sạn của cậu đánh lên một nhịp đau khổ. "Một câu chuyện về hậu chia tay, và cách YoonGi nhìn SeokJin vượt qua mối tình của họ cùng năm người còn lại.…
Thể loại: hài, ngọt, công sủng thụ, yêu thầm, ôn nhu bá đạo biến thái cuồng thụ thê nô công x nghịch ngợm dễ ngượng ngùng manh thụ, nhất thụ nhất côngDiễn viên chính: Kim Taehyung, Jeon JungkookPhối hợp diễn: Kim Namjoon, Kim Seokjin, Min Yoongi, Jung Hoseok, Park JiminVăn ánJungkook bắt đầu nhớ về lần chiến thắng đầu tiên trên show âm nhạc, cùng với niềm hạnh phúc to lớn chính là những lời mắng chửi của netizen, mắng họ gian lận, mắng họ đạo nhái, còn mắng anh Taehyung chế giễu tiền bối chỉ vì anh ấy hát bài ca mà anh thích nhất vào thời điểm anh cảm thấy vui vẻ. Cậu tự trách chính mình vì đã không thể làm được gì cho các anh, việc nhìn thấy các anh khóc còn khiến cậu đau đớn gấp bội. Cho dù không thể hiểu được hết những suy nghĩ sâu xa, những áp lực mà các anh phải gánh chịu, nhưng cậu vẫn muốn khóc cùng họ - những người anh mà cậu yêu thương bằng cả tấm lòng...___________________Lấy cảm hứng từ những câu chuyện thường ngày của Bangtan, đặc biệt là Taekook :))) Thời gian của truyện có thể sẽ không giống ngoài đời thực, với lại vì xuất phát từ real moment nên chương mới sẽ không ra theo lịch trình cụ thể nào, các bạn thông cảm~*Vì thể loại truyện là hài nên sẽ có đôi chỗ văng phụ khoa, nếu bạn đọc không thích thì mời click back*<>Yêu mọi người nhìu! Moazz~…
"Tôi là ai, khi cả thế giới không còn ai để gọi tên tôi?.""tất cả đã trở thành ký ức mục rữa như thịt người."Warning:cảnh báo truyện có chứa yếu tố bạo lực,máu me,xác sống,tận thế xã hội,sự sụp đổ của loài người,tinh thần tuyệt vọng.…
Rất nhiều năm sau này, Phác Xán Liệt đều luôn miệng bảo rằng tôi là cả quá khứ đẹp đẽ nhất của hắn. Tôi lại hỏi tại sao là quá khứ. Phác Xán Liệt liền đáp bởi vì với hắn, những gì trôi qua, đã trượt khỏi kẽ tay mà không bao giờ nắm lại được đều là quá khứ. Và cả những cái chớp mắt chỉ để dành cho vài giây rảnh rỗi, đối với hắn cũng là quá khứ. Tôi ở hiện tại luôn bên cạnh hắn, cùng hắn trải qua tháng ngày còn lại của cuộc đời thật êm đềm. Nhưng hắn lại nói sau này khi hắn qua đi, thì mọi thứ hắn lưu luyến hay để lại ở thế gian này rồi cũng sẽ trở thành quá khứ. Vì vậy hắn muốn tôi là quá khứ của hắn, mãi mãi là những gì hắn muốn bắt lấy nhất, mãi mãi là những gì hắn lưu luyến nhất, mãi mãi là những gì khiến hắn hối hận nhiều nhất, nuối tiếc nhất và mãi mãi là một trong những người đã làm nên hắn ngày hôm nay.…
Wednesday x Harry Potter⚡️🙆♀️🫶🏼Lưu ý trước khi xem: Các sự kiện, tình tiết, tính cách nhân vật có thể sai so với nguyên tác Harry Potter và Wednesday!…
'Peter Pan mặc màu lá đỏ của mùa thu. Một màu đỏ chói chang'Nghiêm Hạo Tường chợt nhận ra là mình đang nói đến người kia, Peter Pan trong bộ đồ lá đỏ năm ấy.Cái cảm giác tội lỗi trong Nghiêm Hạo Tường dần biến mất. Cậu không nghĩ mình đã lừa Lưu Diệu Văn. Cậu đang nói thật. Rất thật. Từng lời nói của cậu đều dựa trên một kí ức đã từng sống. người ấy và Peter Pan. Người ấy có đôi mắt của một đứa trẻ, khi soi mình vào, có thể sẽ không bao giờ hiểu được nhưng sẽ mãi yêu. Người ấy có nụ cười của một đứa trẻ, dù chỉ dùng để giấu đi nỗi đau của mình, nhưng vẫn trọn vẹn làm ấm lòng người khác. - Chú đã tới Neverland? - ...ừm... - Chú gặp những đứa trẻ bị thất lạc? - Ừm... Nghiêm Hạo Tường nhớ cái 'Neverland' nhỏ ồn ào đến đau đầu trong cái phòng học 12A ấy; 'những đứa trẻ' phấn khích vì hàng loạt kế hoạch điên rồ của nhóm mình. Những ngày tháng sống vì một giấc mơ, mặc cho những người ngoài luôn cười sau lưng. - Peter Pan của chú...có giống như trong truyện...mãi chỉ là một đứa trẻ không? Nghiêm Hạo Tường không biết phải trả lời Lưu Diệu Văn như thế nào. Cậu nhìn thằng nhóc chăm chú, nhưng tâm trí bên trong rối bời kí ức. Ừ. Hóa ra kết thúc không khác nhau là mấy. Peter Pan của cậu, cũng sợ không bay được nữa, sợ bị bắt phải lớn. Cậu lớn lên. Những đứa trẻ năm nào, giờ cũng đã lớn. Tất cả trao bản thân cho số phận và thời gian. Nhưng người ấy thì không. Nó thách thức, nó đấu tranh với tất cả. Cuối cùng, nó đã thắng. Không ai bắt được nó phải lớn nữa.…