cuộc tình ba năm của mình 「p1」
đơn phương…
đơn phương…
Vào một buổi chiều cuối thu hôm đó có đôi tình nhân nắm tay nhau trên cây cầu mà đôi tình nhân đó gọi đó là cây cầu tình yêu của riêng họ và cũng chính nhờ cây cầu đó mà họ đã gặp nhau lần đầu tiên và cũng nơi chứng kiến biết bao niềm vui và nỗi buồn của đôi tình nhân đó. - Mày còn nhớ mấy trỗ này không ? - cô gái tựa đầu vào chàng trai rồi chỉ tay về phía bãi cát phía dưới chân cầu - Mày bớt hỏi thừa đi, mà mày bớt gọi mày tao được không. - chàng trai đáp - Hôm nay mày ốm ah hay có bệnh gì ? . - cô gái đột gột đưa tay nên trán chàng trai - Tao bình thường, tao thấy tao với mày cũng lớn cả rồi, tao còn hơn mày 2 tuổi nữa, lại còn đang yêu nhau, mày thử ra kia xem có đôi nào như tao với mày không. - chàng trai gạt tay cô gái rồi bla bla - Thằng chó mày dám đánh tao, bọn nó yêu nhau thế nào kệ họ đi, tao không muốn bọn mình giống vậy, có tình yêu nào cũng giống nhau không thả thằng chó. - cô gái dùng tay đánh liên tiếp vào người chàng trai - Ừ rồi khác biệt thế tại sao ngày xưa mày lại đồng ý làm người yêu tao - VÌ ĐÓ LÀ YÊU.…
Vì yêu mà chàng đánh mất lí chí .Trở thành bá chủ của Âm Lôi.Vì yêu mà chàng có thể thi sinh tất cả vì ta .Cho dù có chịu trăm luân hồi…
Không thích thì thoát blog, không yêu đừng nói lời cay đắng ~…
Chắc cũng chả ai đọc đâu nhưng thư viện tràn ngập ảnh couple này nên đăng chia sẻ kinh nghiệm với một số hủ thích cặp nè (`💳ω💳') đọc ủng hộ tui để đăng thêm ảnh nhe~~(∩ ͡° ͜ʖ ͡°)⊃━✿✿✿✿✿✿…
Lưu ý: Người đọc phải trên 16+ mới được xem!…
Cậu cười đẹp nhỉ?-Anh nhìn ra biển.=====Wakatoshi-kun!-Em vui vẻ cười nói với anh.(Lần Cuối?)=====Bức ảnh thứ hai..tôi thấy cậu cười đẹp như này...…
Đọc vui vẻ nheee<3…
Ngược, SE…
Nỗi buồn thành thơ…