Say rượu thất thân, người thân ra đi; những đả kích liên tiếp đã phá tan thế giới của Tô Mạt. Vì để trả được khoản nợ lớn, cô buộc lòng phải bán đi cuộc hôn nhân của chính mình, không ngờ rằng ngày kết hôn liền rơi vào kiếp làm vợ. Sáu năm qua đi, vận mệnh xoay chuyển, khiến cô lại rơi vào tay anh ta một lần nữa. BOSS cầm thú nói: Nha đầu thối, hoặc là trả tôi 10 triệu, hoặc là, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi!…
Tác giả : Vương Di HànCó 2 thứ ngăn cản một tình yêuMột là gia thếCòn lại là đồng giới"Tiểu Khả của anh rất đáng yêu, lại thấy yêu em nhiều hơn nữa rồi, lại đây, để anh ôm bông gòn nhỏ nào""Đừng quay về nữa, nếu đã quyết định đi. Vậy biến mất, đừng để tôi gặp lại nữa""Lại xuất hiện, nếu có thể, tôi ước gì không yêu em nhiều như ngày đó""Anh vẫn còn yêu em""Không, đừng tự suy diễn nữa"…
thoạt nhìn qua thì có vẻ giống truyện kể về những điều kì lạ và ảo ma nhưng thực chất đây là chuyện về một thứ gọi là "đấu thẻ bài". Thời thơ ấu của mỗi con người chúng ta đều có một trò chơi rất gắn bó đúng không? Trò thẻ bài cũng là một trong những thứ tạo nên tuổi thơ của nhiều người. Tất nhiên thì để biết thêm chi tiết câu truyện thì nên đọc dần dần, nội dung truyện sẽ trôi khá chậm nên mong mọi người không quá buồn ngủ rồi mơ một giấc luôn ('''0w0)…
Well, tôi chỉ mượn Wattpad để viết nhật kí thôi, ai hứng thú thì có thể vào xem, tôi hành văn rất lủng củng nên bạn có thể bực mình khi đọc đấy haha :)))…
"Anh biết không! Hôm nay là ngày tròn 10 năm em yêu anh. Vốn dĩ muốn yêu thương anh thật nhiều...""Anh à! Có lẽ em sẽ rời xa nơi này một thời gian. Nhưng sẽ không lâu đâu, anh yên tâm. Khi trở về, nhất định em sẽ đi tìm anh đầu tiên.""Anh! Thực ra mây và nắng vốn có thể gặp, nhưng không thể ở cạnh nhau. Mây rất yêu nắng, nhưng...chỉ có gió mới có thể bên nắng mà thôi" "Anh...em không muốn làm mây nữa, em nên hóa mưa thôi. Nếu có kiếp sau, em chỉ ước mình là gió. Gió sẽ đứng chờ ở cuối đời, đón nắng. Anh! Em hứa đấy.""Anh! Nhưng...đừng quên em...em không cần nhiều đâu, chỉ cần giữ một khoảng nhỏ thôi, em bé lắm, chật chội em chịu được mà...chỉ không chịu được cô đơn. À không! Chỉ cần nhớ tên em thôi cũng được...Kiếp sau, Mây này không phải em nữa...E sẽ là Gió, đường đường chính chính ở bên anh..." "Anh...Xin lỗi...đời này chỉ có thể yêu anh 10 năm thôi...Anh...em chúc anh một đời hạnh phúc. Mây sẽ cầu trời mong anh một đời...An yên."Cả một đời.Giang Thảo Nguyên chỉ yêu Hứa Vĩ Thành.Cả một đời.Hứa Vĩ Thành mãi nhớ Giang Thảo Nguyên.Mắt đen kịt vào rồi. Không cảm nhận được cái đau nhói của kim tiêm khi chạm vào da thịt nữa. Thảo Nguyên bây giờ không có cảm giác, không cảm nhận được ai. Não bộ cũng sắp tê liệt hoàn toàn rồi...Cô dần mất đi ý thức...nhưng cô nhận ra Vĩ Thành, chàng trai cô đã dành cả một đời để yêu, cô không hối hận, mang những điều tốt đẹp nhất của cô dành cho anh. Là tình yêu thuần khiết, trong veo như đôi mắt của cô. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, để Mây hóa thành Mưa...rơi xuống…
...Bạn đã bao giờ thử nhìn vào đôi mắt của những con búp bê và hỏi xem chúng nghĩ gì .... ? ____________ Ý tưởng : Triêu Nghi Mẫn & Dương Mục Cẩn Author : Dương Mục Cẩn Rating : 17+ Truyện thuộc quyền sở hữu của Cẩn, đừng ôm truyện của Cẩn qua chỗ khác mà chưa xin phép, Cẩn buồn lắm đấy :"< Nếu muốn sử dụng bất kì một tình tiết nào trong truyện hay đem truyện đi, hãy thông báo với Cẩn một tiếng <.3 _ Thân ái _…
Y như tên thôi, nhưng mong mọi người nghiên túc nhìn kĩ tiêu đề mỗi chương tôi ra ở hạng mục này. Như cái tên, chúng ta chỉ có 3 hạng mục: - Công bố tác phẩm- Chặt chém và trò chuyện giao lưu- Diễn đàn nơi bình luận đúng sai hay ý kiến (đừng biến diễn đàn thành trò hề nhé mọi người)Mong mọi người hảo ý thì vô đọc, không thì né đừng đọc. Vừa mất thời gian, vừa bực bội lẫn nhau nhé. Đa tạÀ nhân tiện, tác phẩm của tôi là đồng sáng tác. Nên nếu có tác phẩm nào đồng Tác giả tôi sẽ để thêm tên người đó ở phần tiêu đề nhé, cảm ơn rất nhiều 👍- 𝕯𝖗𝖞 - …
Không gì cả.Không muốn nói.Không muốn ai biết.Không muốn ai hay.Không muốn ai đàm phán hay nghị luận.Không muốn em nhìn tôi bằng con mắt khác.Không muốn mối quan hệ của em với tôi trở lên rối ren.Cũng không muốn chúng ta xa cách như vậy.Có lẽ đến tư cách nói 'thương em' tôi còn không có, huống chi là ảo tương về ngày mai tốt đẹp.Và có lẽ vẫn cứ như vậy, cứ ở một góc khuất tăm tối nào đó mà thần không biết, quỷ không hay, tôi lẳng lặng dõi theo em đón chờ hạnh phúc.Lúc này, một ngày hè lãng đãng,tầm thường và nhạt nhẽo, tôi viết đôi lời thầm kín trao gửi em.…