một ngày nọ bỗng dưng phát hiện, anh bạn thân mà nói dối thì đầu anh ta sẽ mọc mầm, bạn nghĩ sao?bingo, phú bà giselle cũng nghĩ như bạn, cổ cho rằng mình bị điên mất rồi.mạt | đẩy bè lá chuối yangyang x giselle ra khơi✢ 𝙗𝙡𝙖𝙣𝙘𝙝𝙚: một màu trắng tinh khôi, thuần khiết…
vì lần đá đít của má jeon , jk lên thành phố nhập học , vô tình thuê được nhà của anh chủ siêu cấp đẹp trai taehyung nhưng mà ảnh hổng sale tiền nhà cho em ╥﹏╥" anh ơi , tháng này em hết tiền đóng tiền nhà òi , em bán em cho anh trả tiền ngaaa ~ "gim.vaegull…
" Rồi, mợ hứa sẽ đi mua kẹo cho em, mợ sẽ cùng em ngồi nhấm nháp mùi vị bùi bùi ngọt ngọt ấy bên bờ hồ, rồi mợ hứa sẽ..""Sẽ làm sao ạ?""Mợ hứa sẽ thơm vào má em."________Ngày hôm ấy, hình như quả tim, cái đầu, đôi chân nó đều bị tê liệt vì đã tự kiềm chế quá lâu, trong vài phút, nó chỉ biết đứng im đó, kiệt quệ, nghẹn ngào.________Nó giữ cho nước mắt khỏi tuôn trào và nén những cơn nấc tuyệt vọng. Bóng tối bao trùm lên khu bãi. Nghệ Trác đi mà chẳng biết nó đi đâu, thẳng tiến về phía dãy nhà sau hay cứ loanh quanh trong gian buồng chính. Nó cố giữ mình để đừng khóc to nhưng lại càng nức nở. Từ bao giờ? Từ bao giờ mà cuộc sống của nó lại phải dựa dẫm vào một người phụ nữ để tồn tại?Uchinaga Aeri x Ning Yizhuo (3)…
Tác giả:Lâu Vũ TìnhThể loại:Ngôn TìnhNguồn:https://www.google.com/url?sa=t&source=web&rct=j&url=https://truyenfull.net/&ved=2ahUKEwjm6_C7vrboAhWLad4KHfGACNUQFjAAegQIBRAB&usg=AOvVaw0z-4eoKv4mZnIeYEYnASdbTrạng thái: Đang raKhông phải còn đang đắm chìm trong cảm giác yêu nhau khoái hoạt vui vẻ sao? Vì sao chỉ qua thời gian chớp mắt, tư vị ngọt ngào làm lòng người say, bỗng nhiên rơi xuống thành tan nát cõi lòng?Muốn viết được phong thư chia tay này, Lương Tâm Ảnh đã lần lữa rất lâu. Cô không thể chịu được thái độ bận rộn không chút để ý đến của anh lâu hơn nữa... Không nghĩ tới, ngày đầu tiên vừa chia tay, cô đã nhớ anh...Khiến cô phải nói lời chia tay, Nhậm Mục Vũ chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng.Anh cả đêm trằn trọc suy nghĩ, không thể đi vào giấc ngủ, quả thực so với đã chết còn khổ sở hơn.Anh biết, sau này khi đã độc thân, không còn có người làm cho anh vướng bận nữa.Trời mưa, không còn phải lo lắng ai bị ướt, rồi cảm mạo nữa.Khi ăn cơm, cũng không cần lo lắng người kia có ăn no hay không.Bận việc đến không có thời gian để ngủ cũng không cần thiết cảm thấy áy náy với ai vì không quan tâm đến người ta.Cái gì cũng không cần lo lắng, cái gì cũng không cần vướng bận.Anh đã tự do - Thật sự anh đã tự do sao?Vậy tại sao vẫn rơi vào nỗi tương tư như vực sâu?…