*original author: Nghê Đa Hỉ*note: Truyện đã được chỉnh sửa 1 vài chi tiết để phù hợp với Diệp Anh và Thùy Trang.*link: https://truyenfull.io/dong-tam-vi-em//"13 năm dài đằng đẵng...Tôi vẫn chờ em"/#1dieplamanhtrangphap 15.05.2024#1trangphap 20.05.2024#1khongtuquynh 11.06.2024#5cungau 29.03.2025…
*original author: yenvu18*category: Bách hợp, sư sinh, ngọt, ngụy incest,...*note: Truyện đã được chỉnh sửa 1 vài chi tiết để phù hợp với Diệp Anh và Thùy Trang.#1dieplamanh 16.02.2025#13trangphap 24.03.2025#1nhotho 30.03.2025…
"Mot chut dang yeu ve hai con nguoi dang yeu"Tình yêu là gì? Là ngại ngùng, là nhớ nhung, là những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc, hay đôi khi là sự ghen tuông, giận hờn? Nhưng với một cô gái đã trải qua quá nhiều tổn thương thì liệu tình yêu có còn là thứ hoàn hảo như người đời vẫn thường mơ mộng không? Sự hèn nhát và nỗi sợ đang bao trọn lấy tình yêu ấy, nó dần trở thành một cảm giác lặng lẽ chỉ muốn lùi về sau để được âm thầm giữ mãi người mình yêu trong tầm mắt. Thứ tình yêu mà hạnh phúc thì ít đau lòng lại không đếm xuể, thứ tình yêu mà bên trong nó những lời nói dối vụn về còn nhiều hơn lời yêu thương, thứ tình yêu mà ngay cả bắt đầu còn không có thì làm sao mơ mộng đến kết cục?Cùng nhau yêu thương Cún và Trang thật nhiều nhé!…
má bảo cảm thấy mình bị chèn ép, vì nếu mỗi lần má phải nghe thỏ ly simp nhau mà nhận được một galleon thì chắc má đã đủ tiền mua chục giải hoa hậu tiếp rồ- ủa...LƯU Ý : đây là một CÂU CHUYỆN GIẢ TƯỞNG nên mọi sự việc trong đây đều là HƯ CẤU. vui lòng không mang mấy món ăn vặt của tụi phù thuỷ sinh này đi đâu và làm ơn hãy ĐỌC KỸ HƯỚNG DẪN SỬ DỤNG TRƯỚC KHI VÀO để không lạc sang khu vực bán vé của thuyền mà bạn không muốn/thích chèo.…
Ninh Dương Lan Ngọc vừa vào trường Đại học đã lọt vào tầm ngắm của Hội trưởng Hội sinh viên Nguyễn Thùy TrangNhân vật trong truyện không liên quan đến đời thậtThanh Long Nho <3…
Em chưa bao giờ hối hận vì thích anh, vì anh xứng đáng. Anh chỉ là anh thôi, nhưng anh là tất cả em ngưỡng mộ ở một người, anh là ốc đảo em mơ về trên chuyến hải trình cuộc đời. Bão giông đủ rồi, cho em một chốn về được không? Sài Gòn này rộng lớn lắm mà, sao em chẳng thể chạy thoát khỏi kí ức về anh cơ chứ. Thành phố này đang gào thét tên anh mỗi khi em bước xuống phố, tới mức em chẳng dám đi theo cung đường quen thuộc tới nhà anh nữa. Có lẽ, một đời này em chẳng sải bước trên cung đường đó được nữa.Đành cứ thế, cứ mãi như kẻ qua đườngLặng lẽ sống tiếp với bao tổn thương…