[Oneshot] [Chaeqiong] Love away
Xa mà gầnGần mà xa…
Xa mà gầnGần mà xa…
Hiện thực hướngNgượcTất cả chỉ là tưởng tượng, đừng liên hệ với người thật…
xoay vòng 360 độĐc viết bởi ng rank đồng 2 TFT…
Tài liệu Tổng quan Du lịch…
哦 对面那个男孩正步步走来让我怎么能够不期待是心动啊糟糕 眼神躲不掉相视就想要逃跑我与你就好像彗星与地球正在相撞在这漫天粉色的季节除了樱花和爱情还有心动的你- "Là rung động đó" - Hoá ra là củ cải àđăng tải duy nhất trên WATTPAD bởi @iceridwenntobed「nghi / giai nghi」cre on pic…
"Xách balo lên và đi" chắc hẳn không phải là cái tên quá xa lạ đối với giới trẻ hiện nay. Cuốn sách kể về chuyến phiêu lưu của Huyền - một cô bé 19 tuổi đến những vùng đất xa xôi.Cuốn sách là những dòng tâm sự, những kỹ năng để sống sót qua những chuyến du lịch bụi mà Huyền muốn chia sẻ đến các đọc giả của mình. Bước chân của Huyền khởi đầu cho trào lưu mới trong giới trẻ Việt: Khát khao vươn ra thế giới, đi và trải nghiệm.…
Soonyoung cười. "Ừ. Hẹn hò, tớ là bạn trai của cậu và tớ yêu cậu mà."Junhui không ngất đi.Nhưng Jihoon thì có.(Hoặc: Junhui tạo ra vài lỗi lầm và bây giờ Soonyoung nghĩ rằng anh là bạn trai của Jihoon.)…
Tác giả: 冷羽Editor: Tiểu Thê TửMô tả: Lưu Diệu Văn x Đinh Trình Hâm, hiện thực hướng.Sau khi tỏ tình Đinh Trình Hâm nhưng bị từ chối, Lưu Diệu Văn gặp tai nạn và bị mất trí nhớ tạm thời.…
Dạo này Dư Cảnh Thiên có một giấc mơ kì lạ...Thực ra fic này lúc đầu là oneshot trong Series Love của mình, sau đó mình phát triển thành threesot nên tách ra thành một fic riêng.…
Nỗi nhớ anh, không màng mọi thứ đến bên anh. Chỉ cần là anh mà thôi. Hãy đến bên em ôm em thật chặt nhé. Bởi vì chúng ta không thể cách xa......*Lưu ý: Đây chỉ là tưởng tượng của mình thôi nhé. Mong ai ko thích thì cảm phiền không đọc nhé. Đừng công kích đứa con tinh thần của mình nha. Kamsamita, cảm ơn mọi người rất nhiều 🙆🏻♀️🙆🏻♀️🙆🏻♀️…
Ngày tuyệt vọng nhất cuộc đời Choi Seungcheol chắc có lẽ lại là ngày hạnh phúc hiếm hoi trong cuộc đời u ám của Yoon Jeonghan. Anh đứng trên tầng thượng của toà nhà, gió đêm vút vào mặt khiến anh đau rát, nhìn người con trai anh yêu nhất nở nụ cười cuối cùng rồi không chút do dự thả mình rơi xuống. Phản xạ cơ thể khiến anh lao nhanh đến, mong có thể nắm lấy chút ánh sáng của đời mình. Nhưng đã quá trễ, thứ anh chạm đến được chỉ là vạt áo của cậu. Điều gì đã khiến cậu trở nên thế này?Ông trời cho anh một cơ hội để anh được quay lại tuổi 15. Ngày anh đưa ra quyết định làm thay đổi cuộc đời của anh. Anh muốn cho mình một cơ hội. Cũng cho cậu một điểm tựa, để cậu không đưa ra quyết định khiến cậu vĩnh viễn biến mất trên cuộc đời, khiến anh lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác đau đớn khi mất người mình yêu.-----…
wonwoo thích một người biết chơi bóng chuyền.warning.- lowercase.- side couple: seoksoon, jeongcheol.- mọi người trong chuyện đều yêu vận động thể thao trừ wonwoo, vậy nên nó ooc.- một vài câu nói, hành động được lấy từ haikyuu.220216…
Một câu truyện do chính tay mình viết, cũng là tác phẩm đầu tay của mình. Dành cho những cô gái đã và đang yêu một bóng hình không có thật từ truyện tranh hay anime... Sự cố chấp ấy có mang lại kết quả gì không? Chính sự đau khổ ở thực tại đã khiến mình viết lên những dòng chữ ấy... Mong các bạn sẽ đón nhận và góp ý cho đứa con đầu lòng của mình nhé!…
Tác phẩm: Đoản Văn Ngôn Tình về Bảo Bình.Tác giả: Chris.Nguồn: Facebook, tự viết.…
Có một bạn nhỏ mỗi ngày đều mong chờ tin nhắn từ bạn lớn Written by Như Bạch…
Chẳng biết đến bao giờ tôi sẽ được nghe lại một bài hát ấy, trên một sân khấu có đủ 11 chàng trai. 18 tháng thoáng qua nhanh như một bóng nắng, chưa kịp cảm nhận hơi ấm thì nhật quang đã mất rồi. Ngày cuối năm lạnh lẽo, họ biến mất đi tôi lại càng thêm cô tịch quạnh hiu. Coi như có khóc một trăm lần, có một ngàn lần mơ ước, một vạn câu nói "Nếu như..." cũng không thể cho tôi thêm được một giây bên cạnh họ. Họ không phải nhóm nhạc đầu tiên khiến tôi rơi nước mắt khi tan rã, nhưng khóc cho họ, là lần khóc thê lương nhất của tôi đến tận bây giờ. Tôi chẳng phải fan của 11 chàng trai ấy, thậm chí nonfan cũng không. Chỉ là tôi yêu họ, yêu sự chân thành, yêu nhiệt huyết, yêu dũng cảm dám đam mê của họ. Tôi thương họ, thương cho họ vì họ đã bị công ty hành hạ, thương cho họ vì line hát chẳng bao giờ được công bằng, tôi thương sự nhẫn nhịn, thương cả những khiếm khuyết của họ. Thương họ, buồn cho họ, tiếc cho họ, vì trên con đường của họ, đóa hồng xanh năm ấy đã héo tàn. Câu chuyện này tôi viết, chẳng hay, chẳng có plot, chẳng có suy nghĩ cầu kì chi. Đây là câu chuyện tôi muốn dùng để lưu giữ lại kỉ niệm của họ, để nhớ rằng, đã có một nhóm nhạc tên là Wanna One.…
Hai ta khác nhau đến thế nhưng vẫn hòa hợp một cách lạ kì.…