Đoản Đam
Đoản đâm viết cho vui, không tốt thì góp ý dùm ạ…
tensura xd…
Truyện này hay nhưng trên wt chưa có :( mình cop từ truyen5s.con nhé…
Hanahaki: Căn bệnh đơn phương. hoàn toàn là tưởng tượng của tác giả, không gán ghép lên người thật. 🚫TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD, KHÔNG REUP DƯỚI BẤT KỲ HÌNH THỨC NÀO KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ 🚫…
trên đời này, thứ nhanh bị lãng quên nhất là lời hứa,thứ nói thì có thể là vô cùng ngọt ngào và đầy hoa bướm, nhưng sự thực chỉ là những điều cay nghiệt. Cũng là lời hứa.…
Tớ và Cậu. Như người bạn bình thường ...…
"Tôi muốn sống một cuộc sống đầy vinh quang"-Mẫn Thi Tịnh…
Tác giả: RrrhooopmflzThể loại: Xuyên nhanh, nam x nam, np (3 công 1 thụ), ngược thân ngược tâm. Truyện không có hệ thống, chỉ có Thiên đạo và Quy tắc. Truyện lấy bối cảnh và nhân vật hoàn toàn giả tưởng, bất kì một sự giống nhau ngẫu nhiên nào đều là tình cờ.Giải thích tên truyện: 4 là số tử, là số nhân vật chính trong truyện, cũng là số thế giới họ phải trải qua. 0 là khởi đầu, cũng là kết thúc.…
Cho dù gặp anh chỉ trong thời gian là giấc mơ đi nữa thì tình cảm của tôi đều là thật. Nếu có thể tôi sẽ ước được lần nữa được gặp lại anh…
."Thẩm Minh, chúng ta dừng lại đi.""Ý em là gì? Dừng hợp đồng?""Phải, em mệt rồi."Diệp Chi ngắt lời anh, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.Hai năm qua cô như con ngốc cố gắng vun đắp hôn nhân của họ, yêu đơn phương khiến cô bị che mờ mắt. Thật ra có không ít lần Thẩm Minh làm tổn thương cô nhưng vì giữa họ có hợp đồng hôn nhân, vì cô yêu hắn nên cứ âm thầm bỏ qua tất cả mà thôi.Hắn cưới cô để gia đình không ép buộc hắn nữa, hắn lựa chọn cô... bởi cô chưa từng đòi hỏi bất kỳ thứ gì từ hắn.Chúc Đan Hoa quay về, hắn liền vui vẻ đón chào cô ta.Cô vừa rời đi, hắn lại tiếc nuối?…
Bạn sẽ làm gì/nghĩ gì/muốn gì với người mình thích ở năm mười tám tuổi ?…
"Em thực sự đã nghĩ rất nhiều về cảm xúc của mình khi chúng ta gặp lại nhau, điềm tĩnh có, tức giận hay vui cười đều có cả. Chỉ là không ngờ đến lúc gặp lại, không phải tiếc nuối hay một cảm xúc gì khác, mà chỉ là thất vọng, chợt nhận ra em vẫn là như thế,sau bao năm vẫn là không buông bỏ được."Anh có biết tận cùng của nỗi nhớ là gì không?Là khi thức giấc, phía bên giường lạnh lẽo, không có hơi ngườiLà khi mưa lớn, không còn có hình bóng ai đưa đi đón vềLà khi em say, không còn ai có kiên nhẫn mà nghe em lải nhảiLà do em hay do anh? Không phải, là do ta quá yêu....…