SeungCheol là một chủ quán pub. JiSoo là một vị khách đẹp trai thường xuyên tới uống nhưng chưa một lần để ý tới anh.Một tối thứ bảy nọ, vị khách ấy đột nhiên hỏi."Anh muốn có bạn tình không?"Đây là một câu chuyện tình nóng bỏng của hai người trẻ tuổi bắt đầu một mối quan hệ lợi ích nhưng dần trở nên thấu hiểu nhau, vượt qua các rào cản tâm lý và những bóng ma trong quá khứ để rồi nắm tay nhau ở hiện tại.…
Mavie thức dậy ở một nơi mà chính nó cũng không biết là đâu. Mọi chuyện đang diễn ra ở một trạm xe buýt, chỗ mà Mavie thấy một cặp tình nhân đang cãi nhau dưới ánh trăng tròn đang không ngừng tỏa sáng một cách rực rỡ. Và rồi, những gì nó nhớ chỉ có thể đến đó. Tất cả mọi kí ức bị chìm sâu vào quên lãng. ★★★Khi trăng đêm nay chuyển sang màu đỏ. Sói Trắng sẽ mở đôi mắt xanh ngắt của mình để săn mồi.…
Để chúc mừng MultiSaku month (1/6 tới 1/7). Mỗi ngày một chương truyện.Lưu ý: Bọn tớ không sở hữu truyện, toàn bộ đều được tìm và dịch lại. Link đến bản gốc tiếng Anh sẽ được để ở phần đầu mỗi truyện, bạn nào muốn có thể đến ủng hộ tác giả gốc. Translators: @xxxradianbulletproof và @nana_armetBeta-er: @nana_armet (Nana)…
"Em ở đây. Ở đây rồi thì thật là tốt, anh đã rất nhớ em."16 là số bước chân để đi từ văn phòng thiết kế tới cửa hàng tiện lợi phía đối diện, cũng là số bước chân Tiêu Chiến chạy tới Vương Nhất Bác khi nhận ra tình cảm của mình.50 là con số Vương Nhất Bác đề xe lên chừng đó km/h để đi tìm Tiêu Chiến nơi thành phố đông đúc.1650 là tổng sự thay đổi thói quen nhỏ nhặt của cả hai người trong suốt quá trình từ gặp gỡ đến yêu đương.--Và bạn biết không, trùng hợp là ngày 16 tháng 5, chiếc hố to đùng này được mình ngẫu nhiên đào.*đây là sản phẩm fanfiction, nội dung và nhân vật đều hư cấu, không áp dụng lên người thật*…
Tôi đã quên mất lần đầu chúng ta gặp nhau là khi nào, ngày hôm đó tiết trời ra sao; giống như việc đã quên hết hằng đẳng thức đáng nhớ, quên luôn cả công thức của đường glucose.Nhưng lạ thay, bao nhiêu năm trôi qua tôi vẫn nhớ rõ một điều:Tui ghét bạn vailon.-Tóm tắt: Mình đánh nhau đi!Tên khác: Dusk till dawn*Lưu ý: trong truyện có yếu tố lãng mạn hoá việc tự sát, hãy giữ vững quan điểm khi đọc.(Đôi lời nhắn gửi: Xin đừng đề cập tên tôi ở page hay group cộng đồng, tôi không muốn xuất hiện với tư cách PR cá nhân. Nếu bạn muốn chia sẻ những điều bạn thích, hãy chỉ nói tên truyện thôi. Nếu có vấn đề, bạn có thể nhắn lên tường nhà của tôi. Cảm ơn đã ghé thăm.)…
Gió đêm thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh se sắt, luồn qua mái tóc rối bù của Niragi. Hắn khẽ rùng mình, kéo cao cổ áo khoác. "Mày có bao giờ cảm thấy... cô đơn không, Chishiya?" Hắn hỏi, giọng nói trầm khàn vang vọng trong không gian tĩnh mịch.Chishiya im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Niragi, ánh mắt xanh xám sâu thẳm như vực thẳm. "Tao không biết." Cậu đáp, giọng nói đầy ẩn ý. "Có lẽ... tao đã quá quen với việc ở một mình."Niragi nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp. Hắn biết, Chishiya không phải là một người dễ dàng mở lòng. Nhưng hắn cũng biết, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo đó, là một tâm hồn cô độc và tổn thương."Mày biết không, Chishiya," Niragi nói, giọng nói trầm thấp và dịu dàng hơn bao giờ hết. "Tao nghĩ... chúng ta không cần phải cô đơn."Chishiya nhướn mày, ánh mắt có chút ngạc nhiên. "Ý mày là gì?"Niragi không trả lời, hắn chỉ tiến lại gần Chishiya hơn, đưa tay chạm nhẹ vào má hắn. "Ý tao là... chúng ta có thể tìm thấy nhau." Hắn nói, giọng nói thì thầm như một lời hứa. "Chúng ta có thể... cùng nhau phá vỡ sự cô đơn này." Hắn nói khẽ, bàn tay khẽ đan vào tay ChishiyaChishiya im lặng, hắn nhìn Niragi, ánh mắt có chút dao động. Hắn chưa bao giờ gặp một ai như Niragi, một người có thể nhìn thấu tâm can hắn, một người có thể chấp nhận hắn với tất cả những khiếm khuyết của mình.Gió đêm vẫn thổi, mang theo hơi lạnh se sắt, nhưng trong lòng hai người, một ngọn lửa ấm áp đang dần bùng cháy. Họ ngồi đó, im lặng, nhưng giữa họ là một sự kết nối kỳ lạ, một sự thấu hiểu sâu sắc. Họ biết, họ đã tìm thấy nhau…
Camellia trân quý, anh có biết không?"Rồi một ngày, anh ấy đặt bước chân trần vào thế giới âm u mà tôi đã tự giam mình. Nhẹ nhàng đánh thức linh hồn cằn cỗi đã từng ngủ quên, bất chợt trở nên sáng bừng lên bởi thứ ánh sáng rạng rỡ. Từ ấy trong tôi, mọi định nghĩa đẹp đẽ nhất trần đời đều gói gọn bằng tên của anh ấy..."…
"Có lẽ đã đến lúc tôi buông tay, xin lỗi vì đã quá cố chấp, vì đã mãi bám theo cậu""Hứa với tôi dù thế nào, tôi có làm sai gì thì cũng hãy ở lại bên tôi, tôi sẽ cố gắng hoàn thiện để hoàn hảo nhất bên cậu"…
Seungwan đi trả thù hộ bạn, nhưng đối tượng là DJ Irene nổi tiếng khắp trường thì phải làm sao? // Title: and i could see for miles, miles, miles Author: jisooosname, redcapesarecoming Link: https://archiveofourown.org/works/20625767 Cover art: @radiantdawn…
"Haa... haa..." Kị sĩ Sóng nước thở nặng nhọc, tay cầm thanh đại kiếm cố chạy thật nhanh khỏi mảng núi tuyết đang sụt lở dần phía sau. Trước tình hình này, có lẽ các thành viên trong đội Du kích cũng không thể trụ nổi. Họ đang bị thương rất nặng, thành Monstadt lại ở quá xa."Haa... phải... phải rồi... Dưới núi Tuyết Sơn... haaa..."Eula chống thanh đại kiếm xuống nền tuyết, thở hắt. Đôi lông mày chau lại, hướng về phía chân núi."Đội Du kích, tiến về hướng Tửu trang Dawn!"…