Em là một người hiểu chuyện..em là một cung thiên bình tháng 10, em khi còn nhỏ đã mắc bệnh trầm cảm..em thấy em không có gì cả, khi lớn em thấy cuộc sống thật bình làm sao cho đến khi em gặp anh..Anh là một chàng mù lòa..tuy anh mù nhưng lại có ý chí rất mạnh mẽ..anh hay tập đoàn và hát…
Hoa Sơn chưởng môn đệ tử Chu Thanh Huyền, tại một lần theo thông lệ tuần tra sau, mang về một đứa con nít, cái này trẻ con đúng Hoa Sơn tương lai sẽ sản sinh thế nào ảnh hưởng đâu? Mà một năm này, cự ly Hoa Sơn kiếm khí hai tông một lần cuối cùng ngọc nữ phong đấu kiếm, còn có ba mươi năm.…
"Du này." Minh Ngọc ngẩng đầu lên. Đôi mắt sáng trong của em lướt trên mái tóc và đặt lên khuôn mặt tôi, khiến tôi bỗng thấy lòng mình bồn chồn như đổ lửa. Tôi quay lại, nhìn em như cách Ngọc vẫn đang nhìn tôi, nhưng cái nhìn của tôi lại không đủ sức làm em phải ngượng ngùng quay đi."Em đây." Tôi nhẹ giọng. Đã trải qua vài chục giây đối mắt, vậy mà Minh Ngọc vẫn chăm chú nhìn tôi không rời. Nắng vương bên cửa sổ, rọi vào mắt em một màu nâu trong veo như thạch. Minh Ngọc đã sắp bước qua tuổi hai mươi rồi, nhưng em vẫn còn giữ lại được những đường nét thơ dại của một thiếu nữ mới lớn. Thú thật thì, tôi vẫn nghĩ cô gái này khá giống một con mèo, không chỉ ở vẻ bề ngoài.Sau cùng, Minh Ngọc vươn tay ra, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt khẽ những sợi tóc loà xoà rơi trên sống mũi tôi. Làn da em đỏ lên dưới màu nắng vàng ửng. Tôi lại thấy tim mình lại hẫng đi một chút, khi đã cố kéo bản thân thoát khỏi mong muốn được nắm và hôn nhẹ lên bàn tay của người kia."Liệu cậu có bao giờ muốn theo đuổi một điều gì đó cho đến hết tuổi trẻ của mình không?"(nghe bcuoi vl huhuhuhu=))))))))))) )…
Phí không cần vì nó đã có sẵn!________________________________________OOC, Warning, r18, P7, Public , tục, nsfw và không áp dụng ng thật 🧑🦽 HieuHung, DuongHung NhamHung, KhangHung, KewHung, ManHung…
"Một năm học. Một lớp học. Một khoảng cách tưởng như nhỏ xíu... lại khiến tim ai đó rung lên."Ngọc Minh chưa từng nghĩ rằng năm lớp 11 sẽ có gì đặc biệt. Vẫn là những ngày học bài đến khuya, những buổi kiểm tra bất chợt, những lần dở khóc dở cười vì điểm số và áp lực thi cử. Nhưng rồi một vài thứ bắt đầu xáo trộn - một ánh mắt lướt qua nơi bàn cuối, một tin nhắn gửi nhầm, một lần vô tình chạm vai giữa hành lang chật hẹp.Gia Bảo không thích những thứ phức tạp, nhất là khi nó bắt đầu từ một người cứ mãi lặng lẽ như Ngọc Minh. Nhưng giữa vô vàn những tiếng cười, tranh cãi, trách móc và lặng thinh... cậu bắt đầu hiểu rằng có những điều không cần nói ra thành lời - vẫn đủ để khiến một ngày trở nên khác biệt.Câu chuyện không phải là một bản tình ca lãng mạn, cũng không phải là một cuốn nhật ký ướt át. Mà là về một tuổi trẻ ngốc nghếch, vụng về nhưng không kém phần rực rỡ. Và biết đâu, bạn sẽ tìm thấy một phần của chính mình giữa những dòng chữ này.…
nó: hồng hạ. 18 tuổi con gái lớn trong gia đình và là đứa cháu được yêu thương nhất (mẹ bỏ rơi, sống cùng cha và mẹ kếhắn: sơn trường 19 tuổi. con của núi. Cuộc sống bấp bênh nên hắn nghỉ học để giúp cho cha mẹ mk.nhỏ: e knghĩa of nó- Ngọc Trân 15 tuổi. xinh nhưng bị bệnh nan y.hay khóc và nũng nịu vs ng iu of mknhóc: bạn of nó 18 tuổi. ng iu of nhỏ và iu nhỏ rất nhiều…
Occ nặng, truyện không có thật Nd: Phạm Bảo Khang - sinh viên năm nhất ngành y, lần đầu tiên lên thành phố thuê trọ, không ngờ lại bị lạc đường giữa trời mưa tầm tã. Vô tình gặp được Lê Thượng Long - sinh viên năm ba, có gia đình kinh doanh nhà trọ, sống chung với một con mèo chảnh chọe. Long cho cậu ở nhờ vài ngày trước khi tìm được trọ mới. Ai đâu ngờ, cậu lại là cơn bão lớn đảo lộn cuộc sống của anh.…