Sau khi thi đại học, những người bạn xung quanh tôi chia thành 3 loại.- Loại 1: Ăn chơi tới bến- Loại 2: Cấp tốc học tiếp- Loại 3: Nóng lòng thử cảm giác bán mình cho tư bảnCòn tôi thì chẳng thuộc loại nào trong 3 loại trên....…
Câu chuyện về bản thân mình với những món mình thử qua, ăn qua.Mình muốn thử viết blog về đồ ăn cũng như về kỉ niệm của mình.Bạn có thể đặt những câu hỏi về đồ ăn và mình sẽ trả lời…
đây là câu chuyện của một cô gái chưa từng thích thầm ai cho đến cô 15 tuổi cô bắt đầu thích thầm nhưng chỉ trong 3 tuần cô lại hết thiện cảm với anh chàng đó…
Tựa đã nêu hết lên vấn đề =))Còn một việc:Những câu nói trong đây đều được tôi SƯU TẦM hoặc có những câu do tôi TỰ SÁNG TÁC phần nào tôi tự viết sẽ ghi chú thích.*Fic này chỉ được đăng trên wattpad.…
Tôi là PP, người ta bảo tôi là "mặt trời nhỏ". Nụ cười của tôi rạng rỡ, đủ xua tan mây mù trong mắt người đối diện. Mẹ tôi bảo tôi là "hy vọng", là "ánh sáng" duy nhất. Tôi đã sống như thế, trong ánh hào quang giả tạo, để làm vừa lòng tất cả người mọi.Nhưng mấy ai biết, sau những danh xưng đẹp đẽ kia là những sự dày vò, tổn thương từ quá khứ mãi in sâu vào ký ức của tôi. Cười. Tôi cứ cười, để che đi nỗi sợ hãi chực chờ, che đi ý nghĩ ám ảnh về một lối thoát. Những dòng di chúc dở dang, nhàu nát, vẫn nằm im lìm dưới đáy tủ, như một thói quen không thể bỏ.Tôi là đóa hướng dương. Đứng thẳng, nhưng không có nắng. Chỉ có đêm dài vô tận. Đến mức tôi đã quên mất cảm giác có ''ánh sáng'' là thế nào.Cho đến một ngày, giữa mênh mông bóng tối tưởng chừng không lối thoát, một "tia sáng" bỗng lạc vào. Không chói chang, không rực rỡ, nhưng đủ để thắp lên một đốm lửa nhỏ xíu. Đủ để tôi biết, cuộc đời này, đôi khi, vẫn còn có "ngày mai"...*LƯU Ý* Đây là truyện viết theo hướng hài ngọt nhé, không ngược nhiều đâu…
Tiền Bảo Bảo-Hạng Tuấn Đạt-Thẩm Văn Vũ ba .Tình yêu trong sáng tuổi học trò đó sẽ vui vẻ hay chỉ toàn nước mắt cá sấu của bọn trẻ con.Đọc đi rồi biết.…
Một thằng con trai bổng một hôm thức dậy thấy trong quần mình không còn họa mi nữa[...] "chị có biết vì sao ko Kobayashi.. ""chị mà biết thì hỏi chú mày làm gì" --------------Tác giả: NaYuki9Lưu ý: ko mang tác phẩm này đi đâu hết, khi chưa có sự cho phép của tác giả.…
Nếu ai hỏi tôi thích thời điểm nào nhất trong ngày tôi sẽ trả lời ngay là tôi thích ban đêm, đặc biệt đêm khuya, bởi vì đó là thời điểm duy nhất tôi được yên lặng, được nghỉ ngơi và đặc biệt là được phép khóc!…