Anh nói tình yêu của anh vĩnh viễn biến thành nỗi oán hận theo em đến cuối đời Anh nói trong tim anh yêu và hận đang giày xéo chẳng bao giờ nguôi Anh nói em phải yêu anh yêu anh thật sâu thì anh mới có thể khiến em đau đớn như anhCuộc đời chưa bao giờ cho ta lựa chọn bất kì điều gì, điều duy nhất em có thể lựa chọn là yêu anh,yêu anh nhưng lại không có tư cách yêu anhEm đã nhắm mắt lại mơ một giấc mộng thật đẹp nơi đó có anh nhưng không là anh của bây giờ và em không là em của hiện tại. Chúng ta sẽ bước bên nhau trên cánh đồng đầy hoa lúc ấy em đã nói "em yêu anh"…
Đây chỉ là fanfiction, các sự kiện không có thật, vui lòng đừng liên hệ với thực tế. Các chi tiết về kiến trúc, trang phục truyền thống v.v... được tìm hiểu từ internet nên sẽ có sai sót, xin đừng bắt bẻ 🥹. Fic được lấy cảm hứng từ thời nhà Nguyễn, nhưng các địa phương, ngoài Huế, và triều vua được nhắc đến trong fic là do tác giả bịa ra, hoàn toàn không có thật, nếu có liên quan đến thực tế, đó hoàn toàn là sự trùng hợp.…
"Lý Cẩn Chi, ta nguyền rủa ngươi! Dù có luân hồi vạn kiếp, ngươi cũng không thoát khỏi tội nghiệt đã gây ra!"Lời nguyền vang vọng như sấm truyền. Lý Cẩn Chi lảo đảo bước đi, thân thể nhuốm máu, từng bước chật vật tiến về phía một chậu ngọc tinh xảo trên đại điện, bên trong chỉ có một hạt giống khô cằn.Hắn qụy xuống, bàn tay run rẩy chạm vào chậu cây. Ánh mắt hắn đầy ân hận vô biên, hơi thở yếu dần... Đúng lúc ấy, một giọt huyết đỏ thẫm từ ngón tay hắn nhỏ xuống, thấm sâu vào lớp đất lạnh lẽo.Rồi-một mầm non yếu ớt đâm chồi.Trong khoảng lặng chết chóc, một tia sinh cơ bừng lên như ánh sáng mong manh nơi tuyệt cảnh. Lý Cẩn Chi khẽ mỉm cười, giọng nói yếu ớt rồi tắt hẳn: "Hóa ra... lời thần tiên là thật... Tất cả... vẫn có thể cứu chữa..."Phi Vũ giật mình tỉnh giấc ... Lại là giấc mộng ấy, cảnh tượng rõ ràng như một ký ức viễn cổ nào đó vọng về. Hắn nhìn bàn tay mình, như thể vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của giọt máu kia."Rốt cuộc, đây là điềm báo gì?" .....Hàng trăm năm trước, nạn bệnh dịch quét qua đại lục, mang theo chết chóc và oán hận. Từ đống tro tàn ấy, ba thế lực cường đại đã hình thành. Thế nhưng giữa thời đại loạn lạc ấy, vẫn có những kẻ không cam tâm bị số phận trói buộc. Liệu họ có thể xé toang màn đêm, phá vỡ xiềng xích hận thù, và cùng nhau tìm ra chân tướng để cứu lấy thế gian khỏi bóng tối vĩnh hằng?…
Tình yêu tựa như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn để lại cho lòng ta bao nhiêu tiếc nuối, bao nhiêu hoài niệm của tuổi trẻ. Thần Phong là bạn học thân thiết của cô gái, hai người cứ hễ gặp nhau là lại đánh nhau như chó với mèo. Năm năm yêu thương, năm năm dài đằng đẵng chờ đợi, nhớ nhung để rồi lại đau đớn.Lâm Thành là người thầy yêu nghiệt siêu đẹp trai luôn lạnh lùng, lãnh khốc vô tình. Vậy mà khi gặp câ anh đã hoàn toàn thay đổi. Anh chỉ muốn cô thuộc về riêng mình, không cho bất kỳ ai khác có được cô.Hai người con trai tựa như một cơn gió ấm áp bước vào trái tim cô.Vậy đâu sẽ là bến đỗ của cuộc đời cô...Trích đoạn: "Ngày em đến, em dạy anh cách yêu thương trọn vẹn một người.Ngày em đi, em chưa dạy anh cách quên đi một người mà anh đã đem lòng yêu sâu nặng."…