Ký ức pha lê
Đau đớn..mệt mỏi...tôi chìm vào chuỗi cảm xúc tiêu cực, chúng nuốt trọn lấy tôi vào hố đen không đáy, ăn lấy tôi, mài mòn tâm trí lẫn thể xác. Không một ai chia sẻ, lắng nghe, tôi mệt nhoài níu kéo hư không, cho đến khi tìm thấy một đôi tay, kéo tôi khỏi vũng bùn đáng sợ. Anh đến với tôi chẳng phải duyên nợ, vốn chỉ là kẻ qua đường trong phút chốc, song tình cảm lại dày vò đôi ta, kéo những hỗn độn cảm xúc thành sợi tơ duyên, mỏng manh nhưng liệu có chắc chắn ? Tình cảm hay tình yêu ? Hạnh phúc hay đau khổ ? Vốn chỉ là một kết cục mà thôi P/s: mình nghĩ đây là câu chuyện có thể khiến bạn khó hiểu đôi chút bởi mình đào sâu vào cảm xúc của nhân vật " tôi " nhé. Vì là lần đầu viết, mong mọi người góp ý nhé…
Tổng tài, rắc rối !
"Tổng tài à, rốt cuộc anh có chịu ra khỏi cuộc đời tôi không ? Làm ơn đi ! Anh vừa khiến tôi mất việc còn bắt tôi làm sai vặt khiêm bảo mẫu cho anh luôn sao ? Cuộc đời bất công với tôi quá mà " - Trích lời Hải Thiên đang vô cùng não lòng.Đơn giản, đây chỉ là một câu chuyện nho nhỏ lãng mạng về cuộc sống mèo vờn chuột của tổng tài và bạn nhỏ thời ấu thơ của anh ta ! Ủng hộ tui nha các bạn. Mau không làm các bạn thất vọng !!!…
|Rhycap| Lắng Nghe Em Nói
Coming soon…
















