Chào cậu, Iwaizumi Hajime.Tôi là Oikawa Tooru, là kẻ đã hai mươi ba lần tự tay giết chết cậu - hai mươi ba lần cậu mắc công hồi sinh chuyển kiếp, cuối cùng đều do tôi phá cho hỏng bét hết cả, thật lòng xin lỗi ha.Ồ, không, đừng lo mà, tôi sẽ không làm hại cậu đâu. Chí ít là không phải bây giờ. Thề luôn đấy!Đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ như vậy chứ, đau lắm đấy nhé! Tôi chỉ đến đây để đưa đồ thôi mà! Đây, cầm lấy này.Đẹp lắm đúng không?Nhớ giữ gìn nó cẩn thận vào nha! Báu vật của chúng ta đấy...Vậy,gặp cậu sau nhé, Iwa-chan.- - -Disclaimer: Tôi không sở hữu Haikyuu!!, cũng như mọi hình ảnh được sử dụng trong bộ fic này (bao gồm cả ảnh bìa).Warning: Demon AU. Khá nhảm. Và một chút OOC nữa. Xin hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. =)))…
Có một bức tượng giống hệt người sống trong bảo tàng, và nó biết động đậy.Có một bức tượng mọc ra lông vũ mỗi lần Shuichi gọi nó bằng tên.Có một bức tượng đã tự xưng mình là Thiên thần hộ mệnh của Shuichi.Có một bức tượng đã nói nó yêu cậu hơn bất cứ thứ gì...("Vậy, chính xác thì, anh yêu tôi hay yêu [sự thực] đang ẩn náu bên trong tôi?"Rantarou chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng mà buốt lạnh. Một nụ cười, rõ ràng chẳng có chút gì là giả tạo, nhưng lại trát lên đôi mắt gã cái đắng chát đến chạnh lòng. Như thể biết bao xúc cảm, biết bao câu từ ứ nghẹn chôn sâu bấy lâu đều theo cái nhếch môi nhẹ tênh ấy, lan tràn.Gã chậm rãi, run rẩy áp tay mình lên gò má Shuichi."... Xin lỗi em."Shuichi không nói gì thêm.)…
"Spectre từ trong bóng tối đi ra ánh sáng, từ từ lại gần phía Odette gần cùng nụ cười nhạt trong khi nàng không hay biết, hàng nước mắt đã lăn dài trên hai gò má hồng hào của mình từ khi nào. Cuối cùng, nàng đã hiểu ra, mình đã suýt chút đã đánh mất đi một người quan trọng của cuộc đời._ Chàng đã ở đâu thế ? _ Ta vẫn ở đây. Ta sẽ mãi tồn tại, khi nào chàng còn nhớ đến ta._ Đừng đi đâu hết... Nàng vùi mình vào ngực hắn, thì thầm trong tiếng nấc. Nàng không muốn người con trai ấy có thể nhìn thấy nước mắt của mình. Và cái ôm thật chặt ấy, là vì nàng thề rằng không muốn để vuột mất người ấy thêm lần nào nữa. _ Dù chàng là ai, nhưng khi tôi thức dậy, tôi muốn anh đừng biến mất nữa. _ Thật vui khi nghe nàng nói thế, Odette.Rồi Spectre quỳ xuống, tháo bỏ chiếc mặt nạ ra và đặt nụ hôn lên bàn tay của Odette..."(Vie: "Oops, xin lỗi ! Đó là preview !")Một phiên bản phối hợp của truyện "Ghost Opera" và "The violinists" của Vie, nhưng câu chuyện này sẽ chủ yếu viết Romance. Truyện lấy bối cánh của 1 miền núi tại nước Pháp, thể kỷ 19. Tác Giả: VieThể loại: Romance, Action-Horror, Musical..p/s: Nếu bạn nào muốn xem dưới dạng có hình ảnh minh họa, trong đó có hình ảnh các bối cảnh, hình ảnh các nhân vật như Odette, Delane, Charles... thì hãy vào đây nha (y) Cảm ơn rất nhiều !! Link: http://truyen.org/threads/light-novel-the-ghost-of-the-nightmare-mong-ma.8758/…
bài thi đầu vào của dazai osamu.được viết bởi kafka asagiri, dịch bởi vinci kaline và repost bởi looking for stray dogs group.link: https://www.google.com.vn/amp/s/vincikaline.wordpress.com/2017/05/22/gioi-thieu-du-an-bungou-stray-dogs-light-novel-1-bai-thi-dau-vao-cua-dazai-osamu/amp/…
•G’Night, G’Morning and Good Night – Boku no Hero Academia Doujinshi🌻____________________•Couple: Todoroki Shouto x Midoriya Izuku•Artist: SRplus(Chon) •Translation:Cá •Clean+Edit:Cá •Twitter Artist:https://twitter.com/SR_tyon?s=09•WordPress:https://congchuasieucute.art.blog/2020/09/23/tododekugnight-gmorning-and-good-night-boku-no-hero-academia-doujinshi%ef%8c%bb/•Link Esp:https://tsuki-murasakiiro.blogspot.com/2020/07/gnight-gmorning-and-good-night.html?m=1•Link Eng:https://myreadingmanga.info/srplus-chon-gnight-gmorning-and-good-night-boku-no-hero-academia-dj-eng/[*Page:Mochi Team][mọi người nhớ ghé vào page nhà Cá like, share va follow ủng hộ Cá nha :33]…
"nếu em nghĩ chạy trốn khỏi nỗi đau dễ như vậy, tôi sẽ tìm mọi cách để trói buộc em. em sẽ bên tôi mãi mãi.""xin lỗi, tôi không quan tâm anh. dù là trước đây hay hiện tại, tôi vẫn không muốn nhìn anh dù chỉ là một giây."…
Năm 2138 sau công nguyên, cụm từ 'Dive Massively Multiplayer Online Role Playing Game', DMMO-RPG đại diện cho một thế hệ trò chơi tương tác mới, trong đó người chơi có thể trải nghiệm một thế giới ảo chân thật tới từng chi tiết. Bằng cách sử dụng một loại máy móc đặc biệt, kết nối với các tế bào thần kinh thông qua một hệ thống máy tính và mạng nano, người chơi có thể cảm thấy mình thật sự dung nhập vào thế giới game.Trong số những DMMO-RPG từng được phát triển, có một tựa game đứng trên tất cả, tỏa sáng rực rỡ. Đó chính là Yggdrasil. Không chỉ tự do trong việc lựa chọn class nhân vật, người chơi còn có thể tùy chỉnh giao diện nghe nhìn một cách tùy ý. Bằng cách sử dụng công cụ chỉnh sửa được bán riêng lẻ, người chơi có thể thay đổi hình dáng, chế tạo, xây dựng vũ khí, áo giáp, nhà cửa, vẻ ngoài nhân vật, thông tin nhân vật....... một cách thoải mái.người chơi tại Yggdrasil là một bản đồ thế giới cực kỳ rộng lớn; chín đại thế giới từ Asgard, Alfheim, Vanaheim, Nidavellir, Midgard, Jotunheim cho đến Niflheim, Helheim, Muspelheim.Một tựa game khổng lồ như vậy nhưng lại sắp phải đóng cửa. vào những phút cuối ấy, Momonga - nhân vật chính trong câu chuyện của chúng ta quyết định gắn bó tới cùng cùng tựa game này và đợi server tắt. Thế nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, Momonga đã mắc kẹt trong thân xác của chính nhân vật trong game của mình và "xuyên không" đến một thế giới kỳ lạ. "Overlord hùng mạnh" lại một lần bắt nữa bắt đầu hành trình khám phá thế giới và chinh phục những thử thách mới. Với mục tiêu thống trị thế giới mới n…
Chỉ là một con nhóc muốn một câu chuyện do chính nó viết ra. Thú thật, mình không phải là một người viết truyện giỏi, chỉ là có một tình yêu mãnh liệt với nhóc Tuyu (oc) nhà mình, mong mọi người sẽ tận hưởng nó.Truyện tập trung vô một ngày giống bao ngày, nhưng đây chính là ngày cuối một cô bé sẽ tận hưởng những khoảnh khắc cuối đời của mình."Hỡi đóa hoa trắng, em có đang hướng về phía trước không? Nếu có, thì tại sao em lại bỏ rơi nơi này?"-Moonlight-Artist: Moonlight (me)…
Có lẽ, mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều nếu Noé bớt thích Vanitas đi một chút - tốt hơn cho cả anh và cả gã, cho cả Dominique và Jeanne, cho tất cả mọi người xung quanh, cho cái bản tính ngô nghê thẳng thắn quá mức của Noé và những ô uế mà Vanitas lúc nào cũng giấu nhẹm trong nụ cười ngọt xớt đạo mạo của gã. Tốt hơn rất nhiều, rất rất nhiều.Nhưng mà, điều đó chắc chắn sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu.Bởi vì anh trót thích gã nhiều quá mất rồi...(Ngày xửa ngày xưa, có một con quái vật - một thiếu niên vô tình bị tước đi cái quyền làm người, quyền đau đớn, quyền chết. Anh mải miết đi tìm cái thứ gọi là "sự cứu rỗi" từ một kẻ mà vốn chẳng hề đáng tin cậy chút nào.Vanitas bleue Lune. Pháp sư bất tử phía Tây, tay luôn ôm theo một cuốn sách bìa xanh dày cộm, quyền năng khủng khiếp chôn sâu dưới những lời cứng đanh tàn độc và cái cười giả lả bâng quơ.Nghĩ lại thì, Noé đáng lẽ ra không nên lại gần gã mới phải.)…
Một thanh niên với lối suy nghĩ tiêu cực, tách biệt với xã hội đang cố sống cho qua ngày thì cơn đại dịch ập đến khiến cậu có cơ hội gặp lại tình yêu của đời mình. Tại đây, cậu tìm lại được ước mơ và thấy được mục đích sống đã mất từ lâu.…