[JsolNicky] Hướng Dương
Không ai đọc thì vẫn viết:)…
Không ai đọc thì vẫn viết:)…
Phong Hào yêu Thái Sơn, nhưng tình yêu ấy chưa bao giờ được đáp lại. Mỗi ngày, cậu mang đồ ăn cho anh, những bữa ăn đơn giản nhưng chứa đựng tất cả tình cảm chân thành. Mỗi dịp lễ, cậu lại chuẩn bị quà, hy vọng sẽ khiến Thái Sơn mỉm cười, nhưng những món quà ấy luôn bị vứt vào sọt rác, chẳng bao giờ có cơ hội chạm vào trái tim anh.Khi nhớ anh, Phong Hào viết những lá thư, gửi đi những lời yêu thương không bao giờ nhận lại. Cậu biết rõ, những dòng chữ ấy sẽ chẳng bao giờ tới được tay Thái Sơn. Nhưng cậu vẫn làm, vì trong cơn đau đớn âm thầm, tình yêu ấy vẫn tồn tại, không cần được đáp trả, chỉ cần được yêu.…
"đừng chờ anh nữa""nếu anh đã nói vậy thì.."❗WARNING ❗1. tình tiết trong tuyện hoàn toàn là hư cấu, không áp đặt vào người thật2. lowercase…
Anh và cậu cứ thế trôi xa nhau, không ai trong cả hai có thể chủ động kéo lại.Những cảm xúc không tên năm ấy bị vùi lấp bởi khoảng cách, bởi những bộn bề của cuộc sống....Still Sơn Hào…
Mỗi chap khá là ngắn nha <3Truyện soft và chỉ có cp chính là JsolNicky thoai ạ^v^ Có nhìu yếu tố funny (ý kiến của tui=))) nên kết cũng là HE lun ạ…
Tác giả: meeeeThể loại: Hiện đại, siu ngọt.CP: Sơn Hào Hải Vịpov: Cậu trai xinh đẹp này, làm quen nha…
📍jsolnicky tài phiệt x diễn viên điện ảnh𝕵𝖊 𝖙'𝖆𝖎𝖒𝖊có nghĩa là anh yêu em trong tiếng phápnguyễn thái sơn yêu trần phong hào và gã thích dùng tiếng pháp để thổ lộ tình cảm với anh. gã luôn dành những thứ tốt nhất cho anh, bao bọc lấy anh bằng tình yêu của mình. _______________________________________________ ⚠️ warning : bad language, ooc, có H ❗️ vì quá yêu hai bạn gà bông này nên đã có sự ra đời của fic, mong mọi người đón nhận.…
" Tao ghét thằng đó vãi "…
Lần đầu viết thể loại này, mà không có H đâu.…
Chuyển ver từ truyện bên Trung, kênh của Hắc Miêu Audio…
JsolNicky CEO/Tài Phiệt x Ca Sĩ🛏️🕯️Only Wattpad (@moraaha) - Các bên khác đều là reup và hãm lồn như nhau 🧏🏻♀️…
nơi provide energy for the whole day.…
mỗi bài hát là một mẩu chuyện của sơn hào-nhuuys-…
Trường trung học Phan Đăng Lưu có hai truyền thuyết sống. Một kẻ là "Bạo Quân" Nguyễn Thái Sơn, mạnh mẽ, ngang tàng, một câu nói có thể khiến cả đám đàn em răm rắp nghe theo. Một người là "Thiếu Gia Lạnh Lùng" Trần Phong Hào điềm tĩnh, sắc bén, không bao giờ tham gia ẩu đả nhưng lại chưa từng thua một trận nào.Hai con người, hai phong cách, tưởng như chẳng liên quan, nhưng lại đứng ở hai đầu chiến tuyến. Một người cai trị bằng sức mạnh, một kẻ giữ vững vị thế bằng sự nhạy bén và trí tuệ.Bất cứ ai trong trường cũng biết: "Thái Sơn và Phong Hào - nước sông không phạm nước giếng." Nhưng khi một biến cố xảy ra, đẩy cả hai vào thế đối đầu trực diện, mọi nguyên tắc bị phá vỡ.Thái Sơn cười lạnh:"Cậu nghĩ cậu có thể chơi trò cao thượng với tôi sao?"Phong Hào bình thản nhếch môi:"Tôi không chơi, nhưng tôi cũng không bao giờ thua."Giữa những âm mưu, những trận chiến ngầm và cả những khoảnh khắc rung động lặng lẽ, liệu kết cục của cuộc đối đầu này là thắng thua rõ ràng, hay sẽ có một sự thay đổi không ai ngờ tới?…
Only JsolNicky…
" hỏi mình, mình có nhớ nhung, bao la non nước một vùng nước non. " trích: tương tư - hàn mặc tử.…
Thái Sơn đứng trước cửa căn biệt thự của mình, ánh mắt tối sầm khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.Trên nền gạch trắng tinh, một người đàn ông hơn hắn bốn tuổi đang ngồi xổm, hí hoáy vẽ bậy bằng... tương cà chua."Anh đang làm gì đấy?" Hắn nghiến răng, giọng lạnh như băng.Người kia ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, long lanh như viên bi thủy tinh, miệng nở nụ cười hồn nhiên:"Anh vẽ con chó đó! Em thấy giống không? Nó tên là Bánh Mì!"Thái Sơn nhìn đống loằn ngoằn đỏ đỏ trên sàn, trán giật giật.Chó? Cái thứ kia mà là chó á?!"Anh..." Hắn bóp trán. "Anh có biết mình đang làm gì không?""Biết chứ!" Phong Hào gật đầu rất nghiêm túc. "Anh đang sáng tạo nghệ thuật! Em không hiểu đâu!"Không, hắn không hiểu thật.Ba ngày trước, hắn còn là một tổng tài lạnh lùng, giỏi giang, ghét nhất mấy tên ngốc nghếch gây rắc rối.Giờ thì sao? Hắn đang sống chung với một "ông anh" ba mươi tuổi, vô tư vô lo như đứa trẻ năm tuổi mà còn là do chính hắn đâm xe trúng.Hắn thở dài, tự hỏi liệu có khi nào mình nên đâm luôn lần nữa để sửa lỗi không.…
Kiếp Trước _ Kiếp Sau…
" thơm quá, son của anh mùi dâu hả? "…