"mình yêu nhau yêu nhau bình yên thôi, mình nói với nhau bao điều rồi ngày mai nắng lên bình minh sẽ tới, tay nắm tay chẳng cách rời..."↪ lowercase, soft, mỗi chương chỉ tầm vài trăm chữ↪ tình tiết không có thật↪ bác sĩ thú y nguyễn thái sơn x họa sĩ trần phong hào…
Những chiếc fic nhỏ xinh về otp của tui trong ATSH nheeHashtag chỉ là một số thôi nhé, nếu lỡ sau này tui có vã thêm cái nào nữa thì mình lại thêm nhé các tình iew 🫶…
Trần Phong Hào đi xem mắt, hẹn hò với bác sĩ cấp cứu Nguyễn Thái Sơn, qua nửa năm thì bị Nguyễn Thái Sơn đá. Trần Phong Hào vì cảm giác tội lỗi nên cố gắng bù đắp lại cho Nguyễn Thái Sơn bằng cả vật chất lẫn tinh thần. Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần được người yêu cũ bù đắp là một lần người yêu mới của Nguyễn Thái Sơn bỏ chạy không quay đầu nhìn lại.Link truyện gốc: https://my.w.tt/BiU0hhB2c6 Tác giả: @downpour0721Tình trạng: hoàn Couple gốc: OnglierCouple chuyển ver: Solnic Tình trạng: đã hoàn thành Cảnh báo tính cách nhân vật khác xa đời thật, đọc giải trí không toxic Thứ tự đúng như bạn thấy tuy nhiên không có ai mềm yếu ở đây hết. Rating: 4+ Thể loại: Xin thề không hề có ngược.…
Féerie ( tiếng Pháp ) : Một phép màu lặng lẽ giữa đời thườngPhép màu không chỉ nằm ở những câu thần chú, mà còn ở những cuộc gặp gỡ bất ngờ và những câu chuyện in dấu trong đời…
YÊU 1 - ĐAU 10Tôi là Trần Phong Hào. Tôi đem lòng yêu một ánh sao.Nguyễn Thái Sơn, cái tên ấy từ lâu đã khắc sâu trong tâm trí tôi, như một bản nhạc buồn mà tôi không thể nào ngừng nghe. Em là ánh sao mà tôi ngước nhìn suốt những tháng năm tuổi trẻ, một ngọn đèn dẫn lối cho tôi trong những ngày chông chênh nhất. Nhưng trớ trêu thay, dù tôi có vươn tay đến đâu, cũng chẳng thể chạm vào em.Tôi yêu em bằng tất cả những gì mình có. Yêu từ những điều nhỏ bé nhất một nụ cười, một ánh mắt, một câu nói vu vơ của em. Yêu đến mức, chỉ cần em quay đầu nhìn tôi một giây thôi, tôi cũng cảm thấy cả thế giới này trở nên ấm áp. Nhưng tình yêu ấy, dù tôi có cố gắng bao nhiêu, cũng chỉ là một cơn sóng lặng lẽ xô vào bờ, hết lần này đến lần khác, không bao giờ được đáp lại.Ban đầu, tôi nghĩ rằng chỉ cần chờ đợi, chỉ cần luôn ở bên cạnh em, một ngày nào đó, tôi sẽ có được vị trí trong tim em. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không phải là người em tìm kiếm. Tôi chỉ là một ai đó, một sự tồn tại lặng lẽ bên lề cuộc đời em, một người có cũng được, không có cũng chẳng sao.Tình yêu của tôi cứ thế chồng chất theo thời gian.Tôi yêu em một.Tôi đau mười.Tôi đã thử quên, thử rời đi, nhưng mỗi khi em vô tình lướt qua tôi, mọi thứ lại vỡ òa. Hóa ra, tôi vẫn yêu em, vẫn không thể dứt bỏ. Nhưng có lẽ, một ngày nào đó, khi trái tim này không còn đủ sức để đau thêm nữa, tôi sẽ học cách buông tay.Vì một tình yêu không được đáp lại, dù sâu đậm đến đâu, cũng chỉ là một vết thương chẳng bao giờ liền sẹo.…