Đế quốc Gracio là một đất nước yên bình tràn ngập tình người. Vì có một Điểm Năng Lượng giải phóng sức mạnh ma thuật trong cộng đồng nên mọi người rất đau khổ trước mối đe dọa của những thế lực xấu xa. Để bảo vệ người dân, họ đã thành lập lên một Đội Thánh Kị Sĩ chống lại những thế lực đó. Nhưng dường như vẫn chưa đủ, họ cần thứ gì đó mạnh hơn, bảo đảm hơn và nhất là phải mang lại cho người dân một niềm hy vọng.…
-Giới thiệu- Hyo Eun tự nhận bản thân là người ''độc thân từ trong trứng''. Trải qua nhiều lần tổn thương, dường như em đã vô thức khép trái tim mình lại, cho tới tận khi tham gia một chương trình gọi là ''Chuông Báo Tình Yêu''. Hạnh phúc, hồi hộp, phấn khích,... Hai mươi lăm tuổi, Kim Hyo Eun có mối tình đầu tiên trong đời. Người đó đưa em đi qua tất cả những cung bậc cảm xúc mới lạ ấy, và gần đây nhất là buồn phiền, băn khoăn. Hai mươi lăm tuổi, đối tượng làm quen của em là một người phụ nữ.----Note: - Đây là chiếc fic nhỏ mình viết cho cặp đôi Jung Seunghee và Kim Hyo Eun. Những ai đu Love Alarm Clap! Clap! Clap! chắc hẳn cũng biết về những cú twist đi vào lòng đất của WAVVE, những màn đội quần quay xe của fandom và đương nhiên là tâm điểm của chương trình - cặp đôi Jasmine x White Rose. Thành thật mà nói thì sau tập cuối, mình vẫn chưa hoàn toàn đu lại hai người, nhưng mãi giữ lại chiếc fic này cũng khiến mình khó chịu không kém. Vậy nên có lẽ đây sẽ là đóng góp đầu tiên và không biết liệu có phải cuối cùng cho fandom hay không, mình chỉ muốn viết một câu chuyện để sau này sẽ không hối tiếc thôi. - Chúc mọi người một ngày tốt lành, và tận hưởng fic nhé.…
Phí Kiệt là người đàn ông cô yêu tha thiết, nhưng anh cũng chính là bạn thân của cô.Cô yêu anh, tình yêu trai gái, tình cảm cô giành cho anh hơn 10 năm trời.Cô thật sự không thể buông tay được nhưng nếu có một ngày anh yêu một người khác thì cô phải làm sao?Vậy trước khi đều đó xảy ra, cô phải tìm một đường lui cho mình...Cô phải có bạn trai! Cô phải kết hôn! Cô phải có gia đình và có một đứa con!Nhưng mà, chỉ cần thấy anh, cô ngay cả ước muốn thay đổi đó cũng không nhớ gì cả.Đàn ông thật sự chẳng ai tốt cả!_________________________________________________Anh hảo tâm giúp Hứa Ân Ân loại bỏ cái đuôi theo cô, vậy mà cô không biết tốt xấu còn mắng anh.Mắng anh là sao chổi, chỉ biết cản đường tình của cô! Làm ơn nha! Trên đời có người đàn ông nào mà đối tốt với cô hơn anh sao.Cô rốt cuộc có coi trọng anh không? Có để anh trong lòng không? Mắc gì phải vội vã kiếm bạn trai? Có biết hay không? Khi thấy cô đi chơi cùng bạn trai lòng anh rất không thoải mái.Còn lo lắng là cô sẽ bị người ta ức hiếp, cô là bảo bối của anh mà ><Đối với cô, anh thật sự không thể nào không để tâm, thế thì cứ mang tiếng tính trẻ con đến quấy rối vậy...…
Tôi hay nhớ những lần ba tôi quay về. Rồi thì đau khổ và chạnh lòng một chút. Tôi vẫn được bảo rằng ba thương tôi nhất, vậy mà có những ngày tháng, tôi quay lưng lại với ba. Nếu bạn quá yêu một người, mọi chuyện sẽ dần trở nên có lý. Và cái lý mà mãi về sau, khi thu mình trong bóng tối nghiền ngẫm, tôi mới hiểu được, đó là "sẽ có một cái kết có nghĩa cho mọi thứ trên đời" Tôi hay nhớ mùi thuốc lá ám trên áo quần. Đàn ông, bế tắc, họ hay ôm điếu thuốc mà quên đời. Vậy ba tôi hẳn là người mất trí,bởi từng cái áo sơ mi, cái quần tây, đến nón bảo hiểm đều thoang thoảng mùi thuốc.Tôi hay nhớ một dáng người ốm đến trơ trọi xương vai, cổ dài ngoằm và mắt sâu hoắm, hay khựng lại khi xem vài cuốn album cũ, hay nhìn mấy thứ đồ chơi thuở ấy tôi nằng nặc đòi cho bằng được. Tôi hay nhìn những người bán vỉa hè, nhớ năm tháng trước, lúc tôi còn bé nhỏ vừa đủ đề ngồi lọt tỏm phía trước tay lái của chiếc xe Wave đời cũ. Tôi nhớ ánh mắt của hàng xóm, nhớ tiếng vào lời ra, nhớ vài thứ không nên nhớ. Tôi hay khóc chỉ vì vài thứ vớ vẩn không nên nhớNăm tháng đi học, tôi nhớ hình ảnh ba mẹ của đám bạn đến rước nó, ghét thật. Sao không ai đến rước tôi ? Tôi nhớ vài câu chuyện mờ nhạt, nhớ bữa cơm thiếu một người, nhớ khi ba tôi phá nát mọi thứ, khi ba tôi trở thành người dưng, người lạ. Tôi nhớ câu nói "Qua cả rồi, người cũng không còn, con đừng nghĩ, con hãy học" Tôi nhớ cả việc quên, nhớ những gì cần quên. Tôi nhớ cảm giác được ngồi lên vai một người khổng lồ, nhớ ánh đèn Sài Gòn c…