phong luu ky si chuong 258-272
…
Tự nghĩ hết nên chắc xàm lắm.…
idk what to say…
gửi tới ai đó tôi từng thương Ngọc nè tui mong ông sẽ đọc đc nó dù bt ông sẽ chẳng bh đọc…
Lịch đăng 1 tuần 1 chap…
Tâm lý con người không phải là thứ khó đoán nhưng nếu chúng rối loạn thì chẳng thể tìm hiểu được nữa…
truyện có thật 😂😂😂 có 1 số phần hơi bịa tí…
Truyện có nhiều thiếu xót mong m.n chỉ bảo thêm Nội dung truyện vào đọc thì biết=)))…
có hệ thống + tà ác = ác ma cmnr <>nhiều gái = niềm tin à ( éo có c+ặ+c )…
Truyện về H+ nói về học đường , rất H+ và đm ghê rợn vãi lồn…
Một cô gái xuất hiện từ hư không mang theo trọng trách giải cứu thế giới......…
Về cặp Cạp Cá, ai ko đọc xin mời next ra ạ!!…
Chào mừng mọi người đến với art book của tui nha !!!Mong mọi người sẽ ủng hộ !!!!…
Sến súa time :)…
Cô là chủ nhà trọ mà cậu đang ở, vừa xinh đẹp lại nấu ăn ngon nhưng lại vô cùng bạo lực, nhiều lần làm cho cậu đau đầu. Quen cô lâu ngày, cậu mới biết cô có hai người ba và hai người mẹ, cuộc sống của cô cũng thật đặc sắc.Cậu là khách trọ may mắn thuê được căn phòng với giá rẻ, tuy rằng là thiếu gia của tập đoàn lớn. Dưới ách áp bức của cô chủ nhà trọ nơi cậu ở, cậu chẳng biết từ lúc nào, trong lòng hình thành cảm giác hưởng thụ ách áp bức đó, cậu còn tự nhủ, chỉ mình cậu sẽ chấp nhận điều đó, ngoài cậu ra thì không ai có quyền được chấp nhận.…
Dưới tán cây bồ đề, hòa thượng đứng im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tường đỏ cũ kỹ, nơi những vết nứt như ghi lại dấu vết thời gian. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tâm hồn chợt xao động, hình bóng người hắn yêu hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Dù đã từ bỏ tất cả để tìm đến Phật pháp, nhưng nỗi nhớ vẫn không thể dập tắt, như những chiếc lá bồ đề nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cảm giác không thể quên. Những chiếc lá vàng úa khẽ rơi, chạm nhẹ lên vai áo như lời thì thầm của gió. (giọng yếu ớt, đôi mắt hướng lên tán bồ đề)"Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn được sống dưới bóng cây này... cùng nàng, mãi mãi bình yên."(bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, giọng nghẹn ngào)"Thiên Thiên, bồ đề này chứng nhân cho ngàn kiếp luân hồi. Nhưng chàng biết không? Trong hàng vạn chiếc lá rơi... không chiếc nào quay trở lại cành."Gió khẽ lay động, mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng chẳng thể xoa dịu sự đau thương giữa họ. Đôi mắt hắn rưng rưng, hai giọt lệ vươn trên má."Nếu ngày ấy ta không chọn con đường này... liệu chúng ta đã khác?""Thế gian này chưa từng có chữ 'nếu'... cũng như trái tim ta, chưa từng dành chỗ cho kẻ lạc đường."…