cả cuộc đời của kazuha đều muốn dành trọn bên người ấyngười ấy là tín ngưỡng của anh, là ánh trăng sáng mãi mãi không thay đổi, là chấp niệm tới cuối đời aether bảo kazuha hết thuốc chữa rồivốn dĩ ngay từ khi gặp người ấy, anh cũng biết bản thân vốn đã không còn đường lui…
Tác giả:Nga Trần (Trái Tim Pha Lê)Thể loại:Ngôn Tình, Ngược, Khác, Việt NamNguồn:http://www.facebook.com/phale.traitim.5437Là vô tình hay cố ý mà ngày người yêu cũ của anh lên xe hoa, lại là ngày anh cưới vợ!???Cô và anh trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng lại không cùng chăn gối. Thì ra anh chỉ xem cô như công cụ, để trả thù cô gái kia. Vẻ ngoài anh tỏ ra yêu thương cô, là một người chồng tuyệt vời, nhưng về nhà, bao tủi hờn chỉ có cô mới hiểu...Cô cứ lầm lũi sống như cái bóng bên chồng, an phận không oán trách. Cho đến một ngày, trong cơn say anh cưỡng đoạt vợ mình giữa chừng thì dừng lại, giữ lại cho cô tấm màng mong manh của thân xử nữ. Khi cô vui mừng báo cho anh biết mình mang thai, anh ném cho cô xấp tiền bắt cô phá thai vì anh không tin đó là con mình. Cô ngây ngốc chạy ra khỏi nhà, hòa vào trong màn mưa trắng xóa, bỗng từ hạ thân ọc ra chất lỏng ấm nóng, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy ra hòa chung với cơn mưa buốt lạnh, không lạnh bằng lòng dạ con người, cô hóa điên với niềm đau khổ cực hạn.…
Dưới tán cây bồ đề, hòa thượng đứng im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tường đỏ cũ kỹ, nơi những vết nứt như ghi lại dấu vết thời gian. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, tâm hồn chợt xao động, hình bóng người hắn yêu hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Dù đã từ bỏ tất cả để tìm đến Phật pháp, nhưng nỗi nhớ vẫn không thể dập tắt, như những chiếc lá bồ đề nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo cảm giác không thể quên. Những chiếc lá vàng úa khẽ rơi, chạm nhẹ lên vai áo như lời thì thầm của gió. (giọng yếu ớt, đôi mắt hướng lên tán bồ đề)"Nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn được sống dưới bóng cây này... cùng nàng, mãi mãi bình yên."(bàn tay run rẩy vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, giọng nghẹn ngào)"Thiên Thiên, bồ đề này chứng nhân cho ngàn kiếp luân hồi. Nhưng chàng biết không? Trong hàng vạn chiếc lá rơi... không chiếc nào quay trở lại cành."Gió khẽ lay động, mang theo hương hoa thoang thoảng, nhưng chẳng thể xoa dịu sự đau thương giữa họ. Đôi mắt hắn rưng rưng, hai giọt lệ vươn trên má."Nếu ngày ấy ta không chọn con đường này... liệu chúng ta đã khác?""Thế gian này chưa từng có chữ 'nếu'... cũng như trái tim ta, chưa từng dành chỗ cho kẻ lạc đường."…