Tác giả: Tưởng Mục ĐồngĐộ dài: 64 chươngThể loại: Ngọt, sủng, thanh xuân vườn trường, HE, 1v1CHUYỂN VER CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ...Văn án 1:Gần đây lớp học bỗng nhiên có tin đồn, Watanabe Haruto lớp 1 vậy mà có vợ chưa cưới.Một người quen biết với Watanabe thiếu gia từ nhỏ, trêu đùa hỏi: Ruto này, sao cậu ở sau lưng bọn tớ lén lút giấu vợ chưa cưới thế?Haruto híp mắt nhìn, nhẹ nhàng khạc ra bốn chữ: Liên quan cám rắm gì đến cậu.Bạn từ nhỏ liền ồn ào thêm lợi hại, hô to: không phủ nhận vậy chính là cóCuối cùng, bóng lưng trước mặt luôn bình tĩnh, đã có phản ứng.Ồ, cậu ấy đỏ tai rồi.Văn án 2:Trong trận thi đấu các trường đại học toàn quốc,, Minjae bị chàng trai mặc đồ thi đấu bắt được, dưới trăm mắt dõi theo, cổ áo len màu đen của cô bị kéo xuống, lộ ra sợi dây chuyền màu bạc đeo trên cổ, còn có chiếc nhẫn lồng trong sợi dây.Haruto nhìn chiếc nhẫn: Em con mẹ nó đeo nhẫn anh tặng, muốn chạy đi đâu?…
Khoảng thời gian được bên anh, em luôn cảm thấy được anh che chở bảo vệ như một đứa bé. Nhưng đến lúc anh rời xa một thời gian thì lại cảm thấy trống vắng.Anh không bao giờ nhận ra những biểu hiện của em khi em gần anh, anh chỉ quan tâm mọi người. Anh ác lắmNhưng người em thường chỉ có anh.…
Quãng thời gian bên cậu vẫn là đẹp nhất, tôi trân trọng từng phút giây ấy, trân trọng con người của cậu, tính cách của cậu, tình yêu của cậu, và cậuCó lẽ...Tôi yêu cậu, như giây đầu tiên----Truyện được tiếp nối bản live action, khi Su Ho mới tỉnh dậy, mọi chuyện sau đó đều diễn ra ở bên trongCảm ơn 💗…
Sau khi ăn tối xong, An chở tôi về nhà.Đường phố Sài Gòn lúc nào cũng đông đúc người qua lại, mặc dù thế nhưng tôi vẫn thích Sài Gòn vào buổi đêm nhất, có lẽ do ban đêm trời bắt đầu dịu đi, mát mẻ hơn.Ngồi trên xe, tâm hồn tôi cứ phiêu lạt theo những dòng người qua lại.Được một lúc An hỏi tôi" Sao thế, sao hôm nay mày chẳng nói câu nào thế?""Tao đang bận ngắm cảnh"Tôi nhích người về phía trước, để cằm mình lên vai của An để có thể nghe rõ An nói "Chổ này có gì để ngắm cảnh" "Có chứ, mày không biết gì cả" An lại hỏi tiếp tôi, tay nó chỉ vào một cặp đang lái xe bên cạnh"Mày thấy họ hạnh phúc không?""Ờ thì sao""Họ giống như tao với mày ấy"Trời ơi, ý gì đây! Mặc dù gương mặt tôi vẫn như vậy nhưng trong lòng tôi đang phát sướng vì câu nói của An.Tôi có tình đánh lạc hướng, thoát khỏi cái tình huống ngại ngùng này " Đẹp trai nhỉ"Tôi nói xong, An im lặng một lát rồi nói, giọng như có vẻ không mấy dễ chịu"Ừ, anh đó nhìn đẹp nhỉ ""Không tao nói mày ấy"Vừa nói, tôi vừa nhích lại gần An thêm một chút, tôi đưa đầu nhìn An.Đúng lúc đó, An cười quay qua nhìn tôi.Ánh mắt chúng tôi chạm nhau..."Con nhỏ này, có để yên cho tao lái xe không?"Tôi đánh vào vai nó một cái " Này, mày lái xe cho đàng hoàng, tao không muốn chầu ông bà sớm đâu"" Biết rồi" Nói là thế nhưng ngay phút sau nó lái thẳng vào cái ổ gà trên đường, làm tôi được phen hồn lìa khỏi sát " Đinh Nguyễn Tường An, cụ nhà mày" tôi chửi nó, thế nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng cười giòn tan của thằng An. Tôi hờn giỗi quay chổ khác, nhưng trong lòng tôi vốn đã…
Một câu chuyện buồn............" Nhiều lúc...con người ta không muốn nói ra tình cảm của bản thân vì sợ mất những gì đang có. Họ tự bắt mình phải bằng lòng với hiện tại. Vậy là đủ."@pthus9-minko…
Anh có tin yêu từ lần nhìn đầu tiên không?Em đã yêu anh như vậy đấy!Và chúng ta đã yêu nhau dưới cơn mưa!!!( khùng khùng viết, không hay xin đừng ném đá)…
" Có người từng nói, những năm tháng cấp 3 có lẽ là những tháng ngày đáng nhớ nhất của mỗi người chúng ta. Khi ấy ta mang theo sự thanh thuần, một chút xốc nổi bốc đồng để yêu, để nhớ và để trưởng thành. Và chúng tôi cũng vậy, không cùng chung một điểm xuất phát, mỗi người một tính cách hay thậm chí là chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày gắn kết với nhau chặt như vậy. Chúng tôi đã yêu, đã cười và khóc cùng nhau, cùng nhau bước qua những ngày tháng học trò cuối cùng, rồi lại bên nhau để hồi tưởng nhớ về những ngày ấy..." " Thanh xuân của mỗi người đều có muôn vàn câu chuyện khác nhau, ta dùng những năm cấp 1 để mong chờ cấp 2, ta lại dùng những năm cấp 2 để đợi lên cấp 3, nhưng khi đã những cô cậu học sinh cuối cấp rồi thì dường như ta chỉ mong tháng ngày có thể trôi qua chậm một chút để mình có thể cảm nhận thêm một chút tình cảm đáng quý ở nơi mái trường. Sau này khi đã trưởng thành, ta dùng một đời còn lại để nuối tiếc năm tháng còn ngồi dưới mái trường của mình. " Cảm ơn các cậu, những cô cậu học trò đáng yêu của mái trường ấy, vì đã xuất hiện, vì đã bên nhau chân thành đến vậy. Tuy không cùng xuất phát nhưng khi khép lại thời thơ ngây ta đã có nhau cùng viết nên câu chuyện đáng nhớ nhất đời người.(12 Chòm sao) TA SẼ YÊU KHI NGÀY NẮNG HẠ -Silvia W-28/3/2020…
Tác giả: Úy Không Editor: Dì AnnieThể loại: Thầm mến, nam cặn bã thành trung khuyển, HE. Nội dung: Đô thị tình duyên, sủng văn. Nguồn convert: luoihoc + An + Tấn GiangVăn ánDiệp Mân gặp lại Tần Mặc trong một lần đi sinh nhật cô bạn cùng phòng. Người đẹp kia vừa quen một cậu bạn trai hờ hững, phong lưu, kiêu căng. Bạn thân cô cười nói: "Tần soái ca đẹp trai thật, tiếc là quá đào hoa lại còn bạc tình, con gái bình thường chắc chắn không "hold" được cậu ấy đâu".Diệp Mân cũng cho là vậy. Diệp Mân là người luôn gò bó bản thân mình theo khuôn phép, chuyện điên cuồng nhất cô từng làm là thầm mến một cậu công tử phong lưu bảy năm liền. Về sau có người hỏi cô, người như cậu sao lại thích tên cặn bã Tần Mặc mỗi tháng thay một bạn gái kia?Diệp Mân: Gặp sắc nổi lòng tham. Vây nên có người cho rằng bản thân mình có thể dựa vào nhân cách và sắc đẹp lay động vợ mình. Người phong lưu biết đâu lại là người chân thành nhất, người bạc tình biết đâu lại là người thâm tình nhất.…