Không phải là thế giới kì diệu đầy sắc màuCũng chẳng phải là thế giới gương huyền bí kì ảoAlice cùng những người bạn đến từ xứ sở thần kì,Chào mừng đến với thế giới của tôi...Nơi có vô số cự quái vật hung dữ, nhiệt liệt chào đón...!…
Truyện học đường, không hẳn là truyện teen.Nghe tiêu đề có vẻ ngọt là thế nhưng đây hẳn là bộ truyện phản ánh chân thực nhất về cuộc sống học đường ở Việt Nam. Nữ chính sẽ xuất hiện hơi ít.......…
Tác giả: Chini tôi đây :3Thể loại & rating:tôi dở tệ khoản này, các chị sau này đọc fic của tôi chỉ cần biết tôi viết thể loại nhẹ nhàng, hài bựa, vui tươi trong sáng nhe (nói chứ hôm trước 4am bật dậy viết H đó, viếtxong không dám đăng luôn thật sự sợ hãi @@)CP:Bác Quân Nhất Tiêu (dĩ nhiên rồi)Disclaimer: nhân vật thuộc về tôi, về tôi, về tôi nhéee…
Hoàng Cảnh Du chàng thương xót chúng sinh, nhưng chưa bao giờ thương xót ta. Chàng chỉ tin vào đôi mắt của chàng, chàng chưa từng tin ta. Ta không có sư phụ, không có bạn bè, không có người yêu, không có.con cái, trước kia ta tưởng mình có cả thiên hạ nhưng tất cả điều là lừa dối. Người yêu ta vì ta mà chết, người ta yêu lại muốn giết ta, người ta tin lại phản bội ta, người ta nương tựa lại ruồng bỏ ta, ta chẳng cần gì cũng chẳng cần chi chỉ muốn sống thật đơn giản là ông trời ép ta, là chàng ép ta, giờ chàng lại bảo ta quay đầu, làm sau ta có thể quay đầu nữa.Hoàng Cảnh Du đoạn nệm đã tàn, cung linh đã hủy kể từ này về sau hai sư đồ ta ân đoạn nghĩa tuyệt . Hoàng Cảnh Du ta lấy tư cách thần nguyền rủa chàng cả đời này kiếp này, từ này về sau bất sinh, bất diệt, bất tử, bất lão Cả đời Hoàng Cảnh Du ta chỉ yêu mỗi Hứa Ngụy Châu đệ mà thôi.Đây là chuyện không viết theo bất kỳ câu chuyện nào, là mình vừa coi phim vừa viết lại, coi như là cove phim y.bộ phim này là Hoa Thiên Cốt chắc ai cũng biết rồi ak…
Vương Nhất Bác??? và Tiêu Chiến??? lên sàn.Vương Nhất Bác ngóc đầu dậy khỏi mặt bàn, khẽ nheo mắt khó chịu vì ánh mặt trời nghiêng nghiêng đẹp như mơ chiếu qua mái tóc bù xù của người cùng bàn- người mà sáng nay vì cậu ta mà hắn thêm một lần làm loạn cả học viện lên. Cái bàn học độc tôn ở trung tâm giảng đường vốn chỉ được mình kẻ độc tài là hắn được ngồi, vậy mà kẻ kia từ trên trời rơi đâu xuống, được hiệu trưởng xếp ngồi cạnh hắn, cũng phải, cái giảng đường này còn chỗ nào đâu cho cậu ta ngồi, coi như không phải lỗi cậu ta, lỗi của cậu ta là xui xẻo vớ phải cái học viện ẩm ương này, vớ phải hắn.…