Chap 57: Ngọt ngào
Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt lem nhem toàn nước mắt của Minh Kiều thì trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ngọt ngào, bé con tha thứ cho anh rồi! Thật tốt!
"Tớ đi gọi bác sĩ!" Vương Nguyên bỏ lại một câu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau khi kiểm tra toàn bộ cơ thể Vương Tuấn Khải bác sĩ mới thở hắt ra một hơi, "Không sao nữa rồi, nếu điều trị tốt thì chỉ hơn tháng là có thể xuất viện"
"Cháu cảm ơn bác sĩ" Thiên Tỉ hơi cúi người hướng phía bác sĩ gật đầu.
Bác sĩ vừa đi khỏi Vương Nguyên đã tí tởn lao ngay đến cạnh giường bệnh, "Hú hồn, cứ tưởng cậu ngỏm rồi chứ!"
Vương Tuấn Khải trừng mắt, thằng nhóc này dám rủa anh chết sớm, "Mạng bổn thiếu gia dai lắm, không chết được...khụ khụ..."
Nói xong lại nhìn sang phía Minh Kiều thấy cô đang cúi gằm mặt anh liền nổi hứng muốn trêu ghẹo cô.
"Bé con~ những gì em nói vừa nãy có thể lặp lại lần nữa không???"
Bị điểm đến tên Minh Kiều giật mình, hai má đỏ lên "Tiêu rồi!!! ≧﹏≦"
"Lời nào cơ?" Cô chớp chớp đôi mắt to vô tội hỏi, khẳng định là vừa rồi anh đã nghe thấy mấy lời đấy, không muốn chết thì chỉ có duy nhất một cách đó là: giả ngu!
Vương Nguyên đứng bên này bị lơ đẹp thì vô cùng tức giận, đang không biết xả vào đâu lại thấy Minh Kiều đang chối bay biến thì cực kì sẵn lòng cho thêm tí củi*
"Mấy cái câu mà cậu nói là cậu yêu Tiểu Khải ý~"
(*) Thêm tí củi: tương tự nghĩa câu "thêm dầu vào lửa"
Minh Kiều trừng mắt nhìn cái tên chỉ sợ thế giới không đủ loạn kia, hận không thể bịt cái mồm quạ của cậu lại.
Thiên Tỉ đứng bên này thấy ánh mắt lạnh băng như sắp giết người của Minh Kiều thì vô cùng ý thức túm áo Vương Nguyên lôi xồng xộc ra ngoài, "Đi thôi, vợ chồng người ta nói chuyện cậu hớt cái gì?"
Minh Kiều 囧!!!!
Cửa vừa đóng lại Minh Kiều đã cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chăm chú thì cả người liền cứng đờ.
"Em cũng ra ngoài anh nghỉ ngơi đi"
Nói rồi muốn đứng lên nhưng tay lại bị Vương Tuấn Khải bắt được kéo xuống, "Ở lại đây với anh..."
Minh Kiều muốn rút tay anh lại càng dùng sức nắm lấy, sợ động đến kim chuyền dịch trên tay anh cô đành phải ngồi yên.
Thấy Vương Tuấn Khải cứ nhìn mình chằm chằm Minh Kiều có chút mất tự nhiên, ngồi một lúc sau thì không nhịn được nữa ngước mắt nhìn anh, "Anh cứ nhìn em làm gì, mặt em có dính gì à?"
"Không!"
"Thế tại sao nhìn!?"
"Anh thích!"
"...." Không nói lí lẽ >o<
"Em vẫn chưa nói lại cho anh nghe"
"Nói gì? Em chẳng nhớ mình nói gì cả!"
Vương Tuấn Khải nhướn mày, "Thật?"
"Tất nhiên!"
"Thế thì để anh nói lại cho em nghe! Em nói năm năm qua không ngày nào em không nhớ đến anh, nhớ từng ánh mắt, cử chỉ hành động lời nói của anh, nhớ những lúc anh dịu dàng, ôn nhu chăm sóc em, nhớ những lúc anh chí choé giành đồ ăn với em, nhớ những lúc anh mặt dày chiếm tiện nghi của em, nhớ những lúc anh đáng ghét chọc cho em tức giận rồi lại chạy đi xin lỗi, em nhớ tất cả mọi thứ của anh, em lúc nào cũng lặng lẽ dõi theo anh chỉ là không có dũng khí đối diện anh! Em còn nói...." Vương Tuấn Khải nói đến đây liền ý vị thâm trường liếc Minh Kiều một cái thấy mặt cô đỏ lên vì ngượng thì tâm tình anh cực kỳ vui vẻ. "....em yêu anh!"
Từng đợt nhiệt độ nóng lan dần trên mặt, Minh Kiều ngượng không dám ngẩng đầu lên chỉ có thể nói lí nhí, "Anh...chắc chắn là anh nghe nhầm..."
"Hử? Thật sao? Hình như anh có bỏ qua câu em mắng anh là đồ ngốc thì phải?"
Minh Kiều phục triệt để! Cô nói nhiều như vậy mà anh cũng nhớ được, đã thế còn thuộc làu không sai một chữ! Thâm hiểm! Quá thâm hiểm!
"Bé con...khụ khụ...lấy cho anh ly nước...khụ khụ...." Vương Tuấn Khải đột nhiên nghĩ tới cái gì, đưa tay che miệng ho, khoé miệng lại cười cực kì gian xảo.
"A! Vâng!"
Nghe tiếng Vương Tuấn Khải gọi cô liền hoàn hồn vội chạy đến bàn uống nước lấy nước cho anh.
"Tay anh không cầm được cốc"
"Để em đỡ anh ngồi dậy"
"Không được! Cả người anh hiện giờ rất đau không thể cử động!"
Minh Kiều tịt hơi, "Vậy làm thế nào bây giờ?"
Thấy con mèo nhỏ từng bước bị mình lừa vào bẫy khoé miệng Vương Tuấn Khải khẽ nhếch lên, "Dùng miệng đút...."
"Hả? 0_o!!!" Minh Kiều tròn mắt, đây là cái tình hình gì?
"Hả hở cái gì? Anh bảo em dùng miệng đút cho anh...." Ý cười ở khoé mắt Vương Tuấn Khải ngày càng đậm nhưng Minh Kiều đang rối rắm nên tuyệt nhiên không nhìn thấy.
"Nhưng mà..."
"Khụ khụ....anh sắp khát chết rồi....em còn không mau đút là anh chết thật đấy....."
[Au: Trắng trợn! Quá trắng trợn!!!!]
Nhìn Vương Tuấn Khải vặn vẹo khó chịu, Minh Kiều cả kinh vội ghé cốc nước lên miệng mình ngậm vào một hơi rồi cúi xuống đặt môi mình lên môi anh.
Truyền hết nước trong miệng xong cô muốn lui lại thì cánh môi bị Vương Tuấn Khải ngậm chặt lấy hung hăng hôn tới. Minh Kiều giật mình theo bản năng a lên một tiếng, Vương Tuấn Khải lợi dụng sơ hở lập tức đưa lưỡi vào càn quấy trong miệng cô. Đây là nụ hôn đầu tiên trong suốt năm năm xa cách, anh thực sự rất nhớ mùi vị ngọt ngào của cô.
Vương Tuấn Khải ngậm mút cánh môi Minh Kiều quyến luyến không rời, một tay còn cố định gáy cô không cho cô động đậy. Minh Kiều bấy giờ mới hoàn hồn mở to hai mắt, hình như....không, không phải hình như! Là chắc chắn! Cô bị lừa rồi!
Dưới môi đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, Minh Kiều khẽ nhíu mày, Vương Tuấn Khải hơi rời khỏi môi cô, giọng nói đầy từ tính khàn khàn, môi mỏng như có như không chạm vào môi cô, "Bé con, em không tập trung!"
Như để trừng phạt sự thiếu tập trung của Minh Kiều, lần này Vương Tuấn Khải hung hăng hôn xuống, tham lam nuốt hết hương vị ngọt ngào của cô vào miệng.
Minh Kiều bị hôn tới quay cuồng đầu óc, mãi tới khi sắp không thở được anh mới chịu buông ra. Cả người cô xụi lơ dựa vào giường thở hổn hển, mắt to long lanh ngập nước, môi đỏ sưng mọng, hai má ửng hồng nhìn cực kỳ quyến rũ.
Vương Tuấn Khải cảm thấy cổ họng khô nóng một trận dứt khoát quay đầu đi không dám nhìn cô nữa, mãi đến khi tâm tình ổn định anh mới quay đầu lại. Thấy Minh Kiều vẫn đang thở không ra hơi liền bật cười thành tiếng, "Mèo nhỏ dễ dụ, kĩ thuật hôn của em vẫn tệ như vậy~"
Điều này rất tốt, chứng tỏ năm năm qua cô vẫn chưa từng hôn qua ai khác ngoài anh, nghĩ như vậy Vương Tuấn Khải không khỏi cảm thấy vui mừng, mặt mũi tưng tửng tưng tửng cực kì gợi đòn.
Hết chap 57
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com