dul
Cuộc họp kết thúc, đương nhiên làm sao thiếu được tiết mục ăn uống. Không thể từ chối, Đặng Thành An ngồi nhìn bàn tiệc hấp dẫn trước mặt nhưng chẳng có khẩu vị. Uống vài ly giữ quan hệ với các nhà đầu tư, ăn nốt vài miếng đồ ăn mà Bảo Khang gắp cho, liền kiếm cớ từ chối tăng hai mà bắt xe ra về.
Giao tiếp xã hội quả thực vô cùng bòn rút sức lực, Đặng Thành An ngồi trên sofa phòng khách, ánh mắt dừng trên hộp bánh ngọt đã nguội lạnh từ lâu.
Người mới dọn đến căn hộ ngay bên cạnh, không ai khác lại là Lê Hồng Sơn.
Lại còn cười được cơ đấy. Nụ cười khách sáo hoàn hảo dành cho một người hàng xóm mới gặp mặt.
Đặng Thành An khẽ thở dài, tóc mái mềm mại khẽ lay động. Có vẻ như người ta còn chẳng nhận ra em.
Lồng ngực không nhịn được đau nhói. Đã nhiều năm trôi qua rồi, vậy mà vẫn không khỏi cảm thấy bất công.
Vẫn là gương mặt đó, gương mặt quen thuộc luôn hiện lên trong tâm trí mỗi khi Đặng Thành An chắp bút nên những bản tình ca về mối tình đầu dang dở. Chàng thơ năm ấy, người đã nói lời từ chối một cách gọn gàng mà chẳng chừa lấy cho Đặng Thành An một đường lui, sau nhiều năm như vậy, giờ đây lại xuất hiện ngay trước mặt. Đặng Thành An thoáng ngây ngẩn nhìn theo bóng Lê Hồng Sơn bước vào căn nhà sát bên cạnh. Dáng đi ấy, giọng nói ấy, xa lạ mà cũng quen thuộc đến đau lòng.
Lâu rồi không gặp, Sơn nhỉ.
Đặng Thành An thoát ra khỏi quá khứ, chậm chạp đứng dậy. Em cầm hộp bánh đi vào bếp, tiến thẳng đến thùng rác.
•••
Đêm đầu tiên ở nhà mới, Lê Hồng Sơn thức trắng.
Chênh lệch múi giờ khiến anh chưa thể thích nghi ngay, nhưng nguyên nhân chính lại là vì tiếng nhạc từ nhà bên cạnh cứ kéo dài suốt đêm không dứt. Một bản nhạc lặp đi lặp lại cho đến tận bình minh.
Phải chi bản nhạc ấy hoàn chỉnh. Thế nhưng chỉ là những giai điệu gãy khúc nửa vời, khiến Lê Hồng Sơn nghe mà không khỏi bực bội.
Với lấy lon nước tăng lực còn sót lại từ hôm qua tu một hơi. Chiều nay sau khi tan ca xem ra cần phải đi mua ít đồ lấp đầy tủ lạnh.
Lê Hồng Sơn trong bộ vest xám đậm xách theo cặp da, cùng Lê Thành Dương áo phông quần thể dục hai tay hai túi rác, tình cờ gặp nhau trước thang máy. Lê Thành Dương đặt một bên túi xuống đất, nhẹ gõ vào airpod như để tạm dừng bản nhạc đang nghe. Người hàng xóm kì lạ chào hỏi trước, Lê Hồng Sơn cũng gật đầu đáp lại. Hành lang sáng sớm khá yên ắng. Có vẻ chủ căn hộ 701 kia cuối cùng cũng đã yên giấc rồi.
"Mất ngủ à? Trông sắc mặt không ổn lắm"
Lê Hồng Sơn cười nhạt, nhưng đôi mắt thì chẳng có chút vui vẻ nào.
Cơ thể đau nhức sau một ngày vất vả chuyển nhà, anh vươn vai, vặn nhẹ cổ cho đỡ căng cứng. Thang máy đến, cả hai bước vào, mỗi người đứng một bên. Lê Hồng Sơn đang rảnh tay liền chủ động ấn nút dừng ở tầng phân loại rác. Lê Thành Dương thấy thế thì cười toe toét, vui vẻ nói cảm ơn.
•••
Đặng Thành An đang ủ rũ tham gia một cuộc họp online khác tại nhà.
Ngồi bên cạnh là Bảo Khang đang gõ phím lạch cạch liên tục. "Lại mất ngủ nữa à?"
"Sáng tác thôi. Mà em cũng không ngủ quá nổi bốn tiếng."
Nghe có vẻ ngược đời, nhưng Đặng Thành An không thể ngủ vì kiệt sức. Đắm chìm trong công việc khiến cơ thể em như bị vắt kiệt. Bụng dạ trống rỗng cứ quặn lên từng hồi, nhưng em vẫn uống gần cạn ly americano mà anh Khang mang đến.
Đạo diễn Trấn Thành, dù biết rõ Đặng Thành An đang mất tập trung, vẫn đưa ra một lời khen ngắn gọn có phần khô khan. Mọi người trong meeting room đều nhìn ra trạng thái bất ổn của em, nhưng công việc thì vẫn phải làm. Đặng Thành An không còn tha thiết với đồ ăn, tới cả cà phê hôm nay cũng chỉ thấy đắng ngắt đầu lưỡi.
"Anh nói gì sai à?"
"Hả? Anh vừa nói gì ạ?"
Bảo Khang thoáng cau mày, tự hỏi sự im lặng bất thường của đứa em mình rốt cuộc là vì đâu. Bài hát phát hành từ mười tháng trước vẫn trụ vững trên top trending. Khuôn mặt của Đặng Thành An vẫn xuất hiện chễm chệ trên màn hình led quảng cáo ở một ngã tư giữa trung tâm Quận 1.
"Mày ở nhà quá lâu rồi. Rảnh thì ra ngoài hít thở không khí, checkin chính mình trên phố đi. Ủa mà này là cái gì thế?"
Bảo Khang nhấc chiếc croissant cứng ngắc trên bàn lên, tiếc nuối.
"Hư mất rồi."
Đặng Thành An phớt lờ, vẫn thả hồn đâu đó ở những giai điệu mãi chưa thành hình. Nhưng khi nghe thấy tiếng nắp thùng rác bật mở, lại vội vàng la lên.
"Đừng! Đừng có đụng vào cái đó."
Bảo Khang chớp mắt. "Gì? Hư rồi mà còn tính ăn à?"
"Anh... cứ để nguyên đó đi, chút nữa em sẽ tự dọn sau."
Bảo Khang cũng không thắc mắc thêm. "Nào xong việc thì gọi cho anh."
Người anh thân thiết rời đi, để lại một yêu cầu ngắn gọn. Cửa tự động khóa lại phát ra âm thanh điện tử lạnh lẽo.
Đặng Thành An thở dài. Kể từ hôm qua, số lần em thở dài dường như tăng lên đáng kể.
Cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Nếu ăn ngủ không được, chí ít vẫn có thể tìm kiếm thứ gì đó để mua sắm cho khuây khỏa nhỉ. Đặng Thành An mở ipad, bắt đầu lướt web.
...
Hai tiếng trôi qua.
Đặng Thành An ngả đầu ra sau, khẽ day day huyệt thái dương đau nhức. Một món đồ không cần thiết lắm đã lọt vào mắt xanh.
Giày thể thao cổ điển phiên bản giới hạn.
Không suy nghĩ nhiều, Đặng Thành An lập tức chốt đơn. Người bán phản hồi rất nhanh chóng. Thực ra tiền bạc không thành vấn đề, nhưng phương thức giao dịch mới là thứ khiến em băn khoăn nhất.
Chắc sẽ không sao đâu nhỉ? Chỉ cần đeo khẩu trang rồi trùm mũ áo đủ kín, sẽ không ai nhận ra em là Negav đâu.
Nhỉ?
Đặng Thành An đánh liều quyết định, gửi định vị chung cư. Vì giá trị món đồ khá lớn, đối phương đồng ý giao hàng tận nơi.
Một tiếng nữa phải có mặt tại sảnh tầng trệt. Nhưng... có nên nhờ bác bảo vệ nhận hàng thay không ta?
Không được! Đây là giày thể thao phiên bản giới hạn, cần phải kiểm tra tận tay. Nhờ ai đó đi lấy hộ cũng chẳng có nghĩa gì.
Đặng Thành An suy đi nghĩ lại, cuối cùng lục tủ lôi ra một chiếc mũ bóng chày. Tròng hoodie đen, quấn thêm khăn choàng cổ mỏng cũng màu đen. Khẩu trang che kín mặt, ngoại trừ chút cổ tay lộ ra trắng nõn nổi bật.
Đúng thế, chỉ cần che chắn thật kín, chắc chắn sẽ không sao cả.
Thang máy đến.
Cánh cửa mở ra, lại là gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Lê Hồng Sơn.
Đặng Thành An cắn môi. Lại chạm mặt rồi. Còn chưa đầy hai ngày nữa.
Bỗng cảm thấy may mắn vì nhìn mình bây giờ chả khác gì ninja cả.
Thế nhưng đối phương vẫn nhận ra.
Đm.
"Hi negav."
Lê Hồng Sơn chủ động chào hỏi rất tự nhiên. Đặng Thành An vì thế cũng không còn cách nào mà khẽ gật đầu đáp lại. Bầu không khí lại rơi vào im lặng. Lê Hồng Sơn lướt ngang qua Đặng Thành An, bước đến trước cửa căn hộ của mình. Động tác gọn gàng đến mức Đặng Thành An không kịp nhận ra mình đã bất giác dõi theo người ta.
Đối phương bấm xong mật khẩu, rồi đột nhiên quay lại.
"Gíp không vào thang máy à?"
Đặng Thành An giật mình. Quay đầu nhìn lại, thang máy đã đóng cửa từ lúc nào.
"Ah..."
Lê Hồng Sơn nhún vai tiếc nuối, bước vào nhà.
Cả người lẫn thang máy đều đã bỏ em mà đi. Đặng Thành An đứng một mình giữa hành lang vắng lặng. Em hạ mắt, nhìn xuống mũi giày thể thao của mình.
Tính cách vẫn tốt như ngày nào.
Đặng Thành An bất giác nhớ về một ký ức xưa cũ.
Ngày trước Lê Hồng Sơn từng là lớp trưởng. Cậu hoà đồng ân cần, có thể dễ dàng nói chuyện với bất kỳ ai không phân biệt trai gái. Đến cả em, một kẻ hiếm khi đến lớp vì các buổi đào tạo nghệ thuật bên ngoài, cũng luôn nhận được những lời chào thân thiện mỗi khi chạm mặt.
Đặng Thành An di nhẹ mũi giày xuống sàn.
"Ủa bạn vẫn chưa đi nữa à?"
Giọng nói quen thuộc lại vang lên. Cánh cửa căn hộ 702 lại bật mở.
Lê Hồng Sơn vừa thay xong quần áo bước ra, đút tay túi quần, tiến tới cạnh Đặng Thành An.
"Ừ."
Đặng Thành An trả lời máy móc.
"Gíp ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa."
Đặng Thành An cảm thấy ánh mắt Lê Hồng Sơn chậm rãi lướt qua chiếc phong bì trắng mà em đang cầm trên tay.
Cậu ta sẽ nghi ngờ chứ? Dù sao nhìn bộ dạng của em hiện tại cũng mờ ám thật.
"Cũng trễ rồi mà, là giờ đang tính đi ăn sao?"
"Không, tui có việc phải ra ngoài."
Lê Hồng Sơn khẽ nghiêng cằm.
"Đi một mình?"
"Ừ. Quản lý của tui tan làm rồi."
Lời giải thích thốt ra theo bản năng, bởi vì không rõ có phải ảo giác hay không nhưng Đặng Thành An chợt nhận ra sự quan tâm trong mắt Lê Hồng Sơn không hẳn chỉ là tò mò đơn thuần.
"Vậy thì đi cùng nhau đi."
Người kia trầm giọng, nhanh chóng như thể đã quyết xong và không cho Đặng Thành An cơ hội từ chối.
"Hả?"
"Người nổi tiếng dù sao cũng nên cẩn thận mà, sẵn tôi cũng đang có việc cần ra ngoài. Đi chung đi."
Đặng Thành An chớp mắt, có chút do dự.
"Gíp có gì không tiện hả?"
"... Được thôi."
...
Hai người cùng bước vào thang máy. Đặng Thành An lấy hết bình tĩnh, phá vỡ khoảng lặng đầu tiên:
"Sơn tính đi đâu vậy?"
"Tôi ghé cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn thôi."
"À"
"Xung quanh đây có khá nhiều cửa hàng, ban nãy tôi có thử xem qua maps rồi. Gíp không biết hả?"
Đặng Thành An nhếch môi, lắc đầu.
"Không biết. Cũng lâu rồi tui không tự đi đến mấy nơi như cửa hàng tiện lợi."
Lê Hồng Sơn dường như hiểu nên không hỏi gì thêm. Xuống đến sảnh, cả hai ngồi tạm ở ghế chờ đơn giày limited của Đặng Thành An.
Dù thế nào đi nữa, chuyện Lê Hồng Sơn, tình đầu của em, vừa chuyển đến sống ở căn hộ ngay bên cạnh vẫn là sự thật. Đặng Thành An sau khi chấp nhận thì suy nghĩ cũng thoái mái hơn nhiều. Không nhận ra thì không nhận ra thôi. Dù sao cũng chẳng có gì vui vẻ đáng để nhớ. Coi như làm lại từ đầu, làm hàng xóm với người như Lê Hồng Sơn cũng là chuyện tốt.
Cả hai câu được câu chăng trò chuyện qua lại, chủ yếu xoay quanh những chủ đề trong chung cư.
"Ừm... Sơn sống một mình à?"
Lời ra khỏi miệng, Đặng Thành An cảm thấy hơi xấu hổ nhưng đã không thể rút lại. Chỉ là một thắc mắc xã giao bình thường thôi. Chỉ là một thắc mắc xã giao bình thường thôi...
"Ừ"
"Ra vậy..."
Lê Hồng Sơn vẫn hướng mắt đâu đó ra mấy khóm hoa ngoài khuôn viên sau lớp cửa kính. Khi quay lại, ánh mắt không chút bối rối mà nhìn thẳng Đặng Thành An.
"Tôi mới từ Mỹ trở về. Một mình."
Vậy lời đồn lâu nay là đúng, Lê Hồng Sơn từng du học và định cư ở Mỹ. Cũng phải thôi, cậu ấy vốn học giỏi mà.
Đặng Thành An mím môi, ngăn lại thứ xúc động không tên đang trỗi dậy nghẹn ngào nơi cổ họng. Niềm vui và sự thất vọng, hai cảm xúc tưởng như đối lập nhưng lại tồn tại cùng lúc.
Em vui vì khoảng cách xa xôi của nước Mỹ có thể là lý do khiến Lê Hồng Sơn không biết đến nghệ sĩ tên Negav trước mặt, không ai khác lại là người bạn cùng bàn tên Đặng Thành An năm nào. Có chút tiếc nuối, vì khoảng thời gian dài đó của Lê Hồng Sơn lại trôi qua ở một đất nước xa xôi khác. Một thành phố nào đó không có em.
Đặng Thành An im lặng nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình. Lê Hồng Sơn mặc áo phông sáng màu, quần thể thao vừa vặn năng động. Ban nãy hẳn là chưa kịp tắm rửa gì đâu, nhưng trông đối phương vẫn sạch sẽ chỉn chu lạ lùng. Cậu điềm tĩnh lướt điện thoại. Lúm đồng tiền ẩn hiện bên má phải vẫn hệt như trong ký ức, nhưng các đường nét trên gương mặt thì đã trưởng thành hơn nhiều.
Trong trí nhớ của Đặng Thành An, Lê Hồng Sơn là một người sâu sắc, chân thành, với trái tim ấm áp luôn hướng đến những điều tốt đẹp. Sự tinh tế như thấm nhuần trong máu, thể hiện trong từng hành động của cậu.
Lê Hồng Sơn bây giờ vẫn vậy.
Có lẽ đây cũng là lý do Đặng Thành An luôn cảm thấy người này thật đặc biệt.
Thời gian hẹn đã đến, nhưng sảnh chờ vẫn vắng tanh.
Em sẽ không bị cho leo cây đó chứ?
Đặng Thành An hơi lo lắng. Nếu thật sự bị lừa, bản thân thì không sao, chủ yếu là em không muốn để Lê Hồng Sơn đang đợi cùng mình chứng kiến tình huống xấu hổ đó.
Đúng lúc thang máy lại mở. Một người đàn ông nhàn nhã bước ra.
Thầy Dương?
Cả ba người ở tầng 7 vô tình tụ họp một chỗ.
"Chào anh Dương." Lê Hồng Sơn là người lên tiếng trước, nhưng anh nhanh chóng không biết nói gì.
Vì trên tay người kia có một hộp giày sneaker còn nguyên tem.
Đặng Thành An cũng không khỏi nhướng mày khi thấy đôi giày phiên bản giới hạn đó.
Lê Thành Dương bước đến gần, liếc nhìn phong bì trắng trên tay Đặng Thành An rồi nhìn xuống hộp giày đang ôm trong lòng.
"À há."
Không cần giải thích, mọi người liền hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lê Thành Dương nhấc chiếc hộp lên. "Kristian?"
Trời ơi lộ acc clone rồi.
"Định đứng đây giao dịch luôn à?"
Vị "thầy cúng" kia nhận lấy phong bì từ Đặng Thành An mà không thèm kiểm tra, nhét túi rồi quay đi, thản nhiên như thể đây chỉ là một chuyện vặt vãnh trong ngày.
Đặng Thành An không nhịn được hỏi. "Anh không đếm lại tiền à?"
Lê Thành Dương chỉ nhún vai. "Không cần."
Như thể ngay cả khi Đặng Thành An có đưa thiếu tiền, cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
... Chẳng lẽ Thầy Dương thật sự có thể nhìn thấu mọi thứ?
Đặng Thành An kiểm tra đôi giày limited trong tay, hộp giày vẫn còn nguyên vẹn, không khác hàng nguyên seal chưa từng bị ai động vào.
Mọi thứ tuy hơi bất ngờ và buồn cười, nhưng dù sao thì giao dịch cũng đã thành công.
Sau khi hoàn thành vai trò hỗ trợ của mình, Lê Hồng Sơn vẫy tay tạm biệt em, hướng ra phía lối vào sảnh chung cư. Đặng Thành An cũng chỉ nhẹ giọng cảm ơn, không để ý đối phương nữa mà bấm nút thang máy.
Nhưng trước khoảnh khắc thang máy mở ra, giọng Lê Hồng Sơn bỗng vang lên từ phía sau.
Rất gần.
"negav này."
Đặng Thành An giật mình quay lại.
Lê Hồng Sơn từ lúc nào đã đứng sau lưng, chỉ cách tầm một sải tay, ánh mắt trầm tĩnh nhìn em.
"Lần sau nếu còn có chuyện như thế này, cứ nói với tôi nha. Tôi sẽ đi cùng Gíp."
"..."
Cũng không đợi Đặng Thành An trả lời, đã lập tức quay người rời đi.
Cửa sảnh chính tự động mở ra, gió đêm mùa đông tràn vào, táp thẳng vào chân Đặng Thành An.
Em siết chặt hộp giày trong tay, ngơ ngác một lúc rồi bật cười.
Lại rung động mất rồi.
... Đúng là đồ phiền phức.
cont.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com