Chương 11: Đi xem triển lãm cùng cô Tú
Những ngày đầu tháng Một ở Sài Gòn mang theo một hơi thở mới mẻ, khi những cơn mưa phùn cuối năm đã nhường chỗ cho nắng ấm áp dịu dàng, len lỏi qua những tán lá me xanh mướt trên đường Nguyễn Đình Chiểu, vẽ nên những vệt sáng lung linh trên khuôn viên trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai. Kỳ thi cuối kỳ đã khép lại như một chương sách cũ, để lại trong lòng Nam những kỷ niệm lẫn lộn giữa mệt mỏi và tự hào. Danh hiệu học sinh giỏi lớp 10 không chỉ là những con số điểm số trên bảng niêm yết – tám điểm tám trung bình, với Văn chín điểm năm rực rỡ như một bông hoa nở muộn – mà còn là chìa khóa mở ra phần thưởng mà cậu đã khao khát suốt những đêm dài ôn bài dưới ánh đèn bàn học leo lét ở căn nhà nhỏ quận Bình Thạnh. Phần thưởng ấy không phải là chiếc điện thoại mới hay bộ quần áo sành điệu mà bố mẹ cậu đề nghị, mà là lời hứa từ cô Tú: một buổi chiều lang thang giữa những bức tranh màu nước loang lổ tại triển lãm mỹ thuật ở nhà văn hóa Thanh Niên. Lời hứa ấy, được thốt ra trong khoảnh khắc ấm áp của phòng làm việc nhà Minh, giờ đây trở thành ngọn lửa sưởi ấm những ngày đầu năm mới của cậu.
Nam vẫn nhớ rõ buổi chiều hôm ấy, khi cậu trốn xuống bếp lấy nước và vô tình lạc bước vào thế giới riêng tư của cô Tú. Bà ngồi bên bàn vẽ, đôi tay thon thả lướt trên giấy trắng với những nét cọ nhẹ nhàng, tạo nên những vệt xanh dương gợi lên hình ảnh sông Sài Gòn lấp lánh dưới nắng chiều. Khuôn mặt bà, với đôi mắt đen láy long lanh và nụ cười ấm áp, đã khiến cậu khựng lại, không phải vì vẻ đẹp chín muồi mà cậu từng vô tình chứng kiến trong khoảnh khắc riêng tư dưới vòi sen, mà vì sự gần gũi chân thành bà dành cho cậu – một cậu bé mười lăm tuổi với những khát khao mơ hồ. "Nếu cháu thi được học sinh giỏi, thì cô sẽ đi cùng cháu đến triển lãm tranh," bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy khích lệ, như một lời thì thầm của người chị lớn. Lời nói ấy đã biến những trang sách khô khan thành những trận chiến mà cậu quyết tâm chiến thắng, và giờ đây, khi kết quả đã được công bố, tin nhắn từ cô Tú đến như một cơn gió xuân: "Chúc mừng cháu! Chủ Nhật tuần sau, cô đón cháu lúc ba giờ chiều nhé. Triển lãm hay lắm, cháu chuẩn bị tinh thần ngắm tranh với cô."
Những ngày chờ đợi trôi qua chậm chạp như một bức tranh chưa hoàn thiện, với những nét cọ còn dang dở. Nam dành thời gian rảnh rỗi để đọc thêm về mỹ thuật, lén mượn sách từ thư viện trường – những cuốn về Van Gogh với những đường xoáy ốc cuồng nộ, hay Monet với những bông sen dịu dàng trên mặt hồ. Cậu tưởng tượng mình đứng bên cô Tú giữa những bức tranh ấy, lắng nghe bà giải thích về màu sắc và cảm xúc, và trái tim cậu lại đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ đến sự gần gũi ấy. Nhưng xen lẫn với nỗi háo hức là những day dứt thầm kín: khoảnh khắc ngủ chung với bố mẹ sau kỳ thi, khi cậu ôm chặt lấy bà Hà trong bóng tối, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể đầy đặn của mẹ và nỗi rạo rực tội lỗi dâng trào khiến chim cậu cương cứng chọc vào eo bà. Cậu đã nằm đó, giữa tình yêu thương và dục vọng, nước mắt lăn dài trên má, và sáng hôm sau, cậu tránh nhìn vào mắt mẹ, giả vờ như không có gì xảy ra. Bà Hà vẫn cười ấm áp khi dọn bữa sáng, không hay biết gì về cơn bão tố trong lòng con trai mình.
Chủ Nhật ấy đến trong một buổi sáng nắng ấm hiếm hoi của Sài Gòn tháng Một. Nam thức dậy lúc tám giờ, muộn hơn thường lệ, khi ánh nắng đã len qua rèm cửa sổ mỏng manh, vẽ nên những vệt sáng vàng óng trên sàn nhà lát gạch hoa cũ kỹ. Cậu nằm ì trên giường một lúc, suy nghĩ miên man về buổi chiều sắp tới. Triển lãm tranh không chỉ là một buổi dạo chơi; đó là cơ hội để cậu gần gũi hơn với cô Tú, người phụ nữ đã len lỏi vào những giấc mơ của cậu như một nét cọ không thể xóa nhòa. Cậu bật dậy, tắm rửa sạch sẽ dưới vòi sen nước mát lạnh, cố gắng xua tan những hình ảnh mơ hồ về cơ thể bà – làn da trắng mịn lấp lánh dưới dòng nước, bầu ngực đầy đặn lắc nhẹ theo nhịp tay xoa xà phòng. Những ham muốn ấy vẫn còn đó, nhưng cậu tự nhủ rằng hôm nay, cậu sẽ là Nam của cô Tú: cậu bé chăm chỉ, tò mò về nghệ thuật, không phải cậu trai tuổi dậy thì với những khát khao cấm kỵ.
Nam lục tung tủ quần áo, chọn bộ đồ đơn giản nhưng chỉn chu: chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm được mẹ là phẳng phiu tối qua, chiếc quần jeans xanh đậm hơi chật vì cậu lớn phổng trong năm nay, và đôi giày sneaker trắng sạch sẽ. Cậu soi gương, vuốt lại mái tóc đen nhánh cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ hồi hộp xen lẫn lo lắng. Bà Hà từ bếp bước ra, tay cầm đĩa trái cây tươi mát với vài quả xoài chín vàng ươm và nắm chuối xiêm ngọt lịm: "Con ăn sáng đi, chiều nay đi chơi với cô Tú hả? Mẹ cắt trái cây cho con mang theo." Bà mặc chiếc áo bà ba cotton mỏng, vóc dáng đầy đặn toát lên sự ấm áp quen thuộc, và Nam phải quay mặt đi khi ánh mắt vô tình lướt qua đường cong bầu ngực bà dưới lớp vải lỏng lẻo. "Dạ, con đi xem triển lãm tranh với cô ạ. Cô hứa nếu con thi giỏi thì đi cùng." Nam đáp, ngồi xuống bàn ăn với ổ bánh mì kẹp pate và ly sữa đậu nành nóng hổi. Bà Hà gật đầu, nụ cười hiền hậu: "Cô Tú tốt quá, trẻ đẹp mà hay giúp con. Nhớ về sớm nhé, bố mẹ chờ cơm tối." Ông Hải, đang ngồi ở bàn với tờ báo Tuổi Trẻ trên tay, chen vào: "Đi chơi vui, nhưng học hành là chính. Nghệ thuật hay, nhưng kỹ sư như bố mới ổn định." Nam gật đầu, nuốt vội miếng bánh, lòng đầy những suy nghĩ miên man về triển lãm – về những bức tranh sẽ khiến cậu và cô Tú gần nhau hơn.
Hai giờ chiều, Nam đã đứng sẵn ở đầu hẻm, dưới bóng cây bàng già cỗi, gió heo may mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng từ công viên gần đó. Cậu cầm chiếc balo nhỏ chứa chai nước và khăn mặt, lòng dâng trào sự mong đợi. Sài Gòn buổi chiều Chủ Nhật nhộn nhịp dần: những nhóm gia đình dắt díu nhau đi dạo, tiếng nhạc bolero văng vẳng từ quán cà phê ven đường, và dòng xe máy chen chúc hướng về trung tâm. Nam nhìn đồng hồ Nokia cùi bắp – hai giờ năm mươi – và tim cậu đập thình thịch khi nghe tiếng động cơ xe hơi quen thuộc từ xa. Chiếc Innova màu bạc lấp lánh dưới nắng chiều dừng lại bên lề đường, và cửa kính hạ xuống, lộ ra nụ cười rạng rỡ của cô Tú. "Nam! Cháu sẵn sàng chưa? Lên xe đi, cô đến đúng giờ đấy." Giọng bà ấm áp, ngọt ngào, khiến cậu vội vàng mở cửa sau, ngồi vào ghế với đôi chân hơi run. "Dạ chào cô! Cháu sẵn sàng rồi ạ. Cảm ơn cô đón." Nam nói, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi bà ngay từ giây phút đầu.
Cô Tú hôm nay đẹp một cách tinh tế, như một bức tranh được vẽ bằng những nét cọ nhẹ nhàng. Bà mặc chiếc váy maxi dài qua gối màu xanh ngọc nhạt, vải chiffon mỏng manh bay nhẹ theo gió, ôm sát lấy vóc dáng thon thả với những đường cong mềm mại hài hòa. Chiếc áo khoác cardigan trắng mỏng khoác hờ trên vai, để lộ đôi vai trần mịn màng và chiếc cổ thon dài, mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai, vài sợi lọn lòa xòa bên tai tạo nên vẻ dịu dàng quyến rũ. Khuôn mặt bà trang điểm nhẹ với chút son hồng nhạt, đôi mắt đen láy long lanh dưới hàng mi cong vút, và nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều khi bà quay sang cậu: "Cháu mặc đẹp quá, trông chững chạc hẳn. Triển lãm hôm nay đông vui lắm, cô đọc báo thấy có tranh của họa sĩ trẻ miền Nam, màu sắc rực rỡ như Sài Gòn ấy." Mùi nước hoa thoang thoảng từ bà lan tỏa khắp không gian xe – hương hoa nhài dịu nhẹ hòa quyện với chút vani ấm áp – khiến Nam cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu gật đầu, giọng hơi lắp bắp: "Dạ, cháu háo hức lắm cô. Cháu đọc về triển lãm, có cả tranh trừu tượng nữa. Cô thích loại nào nhất ạ?"
Xe lăn bánh êm ru qua những con phố quận 3, từ Lý Chính Thắng rẽ vào đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa rợp bóng cây, nơi nhà văn hóa Thanh Niên nằm nép mình bên một khu vườn nhỏ xanh mướt. Trên đường đi, hai người trò chuyện rôm rả về đủ thứ: từ kết quả thi cử của cậu – "Cô tự hào về cháu lắm, học sinh giỏi lớp 10 không dễ đâu" – đến những bức tranh yêu thích của bà – "Cô mê tranh màu nước, vì nó loang lổ như cuộc sống, không hoàn hảo nhưng đẹp theo cách riêng." Nam lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng chen vào những câu hỏi ngây thơ: "Cô vẽ mưa Sài Gòn hay thật, sao cô không trưng bày triển lãm ạ?" Cô Tú cười khẽ, liếc cậu qua gương chiếu hậu: "Cô vẽ cho vui thôi, không chuyên nghiệp như các họa sĩ kia. Nhưng nếu cháu thích, cô vẽ tặng cháu một bức nhé." Lời nói ấy khiến Nam đỏ mặt, cậu nhìn ra cửa sổ, nơi Sài Gòn chiều tà hiện ra với những hàng quán vỉa hè bán bánh tráng nướng thơm lừng và dòng người vội vã lao vào guồng quay cuối tuần.
Nhà văn hóa Thanh Niên hiện ra trước mắt, một tòa nhà trắng xóa với cổng chính rộng lớn và những tấm áp phích màu sắc rực rỡ quảng bá triển lãm "Màu Sắc Miền Nam – Hành Trình Của Ánh Sáng". Đám đông đã tụ họp đông đúc từ sớm: những cặp đôi trẻ tay trong tay, những gia đình dẫn con nhỏ tò mò ngắm tranh, và những nhóm bạn trẻ say sưa bàn luận về nét cọ. Cô Tú đỗ xe ở bãi gửi gần đó, rồi dẫn Nam vào cổng với bước chân nhẹ nhàng: "Đông quá cháu ơi, cầm chặt tay cô kẻo lạc nhé." Bà đưa tay ra, bàn tay thon thả với những ngón tay dài thanh thoát chạm vào tay cậu, và Nam nắm lấy, cảm nhận rõ ràng sự mềm mại ấm áp ấy. Tim cậu đập thình thịch, như thể cả thế giới thu hẹp lại chỉ còn bàn tay ấy – một sự kết nối đơn giản nhưng đầy ý nghĩa giữa cậu và người phụ nữ khiến cậu ám ảnh. Đám đông chen chúc qua lối vào, tiếng cười nói rộn ràng xen lẫn mùi sơn dầu thoang thoảng từ những bức tranh, và Nam siết chặt tay cô Tú hơn, không phải vì sợ lạc, mà vì nỗi khao khát được gần bà hơn nữa.
Triển lãm trải rộng trên hai tầng lầu, với những bức tường trắng tinh được treo đầy tranh từ các họa sĩ trẻ miền Nam. Phòng đầu tiên là khu vực trừu tượng, nơi những nét cọ xoáy ốc cuồng nộ của một họa sĩ Sài Gòn gợi lên hình ảnh những cơn mưa dai dẳng trên phố phường. Cô Tú dừng lại trước bức tranh ấy, bàn tay vẫn nắm chặt tay cậu: "Em thấy bức này giống mưa Sài Gòn quá cháu ơi. Màu xám loang lổ, nhưng có những vệt vàng lấp lánh – như hy vọng giữa những ngày u ám." Giọng bà trầm ấm, đầy cảm xúc, và Nam gật đầu, ánh mắt cậu không chỉ nhìn tranh mà còn lén lút quan sát bà: chiếc váy maxi bay nhẹ theo gió từ quạt trần, ôm sát lấy vòng eo nhỏ nhắn và đường cong hông rộng, làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn neon trắng. "Dạ, cháu thấy giống những ngày thi cử ạ. Mệt mỏi nhưng có cô khích lệ, nên có hy vọng." Nam đáp, giọng chân thành, và cô Tú quay sang, đôi mắt đen láy ánh lên sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: "Cháu nói hay quá. Cô khích lệ cháu vì cô thấy cháu có đam mê, không chỉ học để điểm số."
Họ tiếp tục lang thang qua các phòng triển lãm, tay trong tay giữa đám đông chen chúc. Phòng thứ hai là tranh phong cảnh, với những bức vẽ sông nước miền Tây sông nước mênh mông, những cánh đồng lúa chín vàng dưới nắng chiều. Nam dừng lại trước một bức tranh vẽ chợ nổi Cái Răng, nơi những ghe thuyền chở đầy trái cây chen chúc trên mặt sông: "Bức này đẹp quá cô ơi, giống chợ mẹ cháu hay kể. Rau củ tươi rói, tiếng mặc cả rộn ràng." Cô Tú cười, siết nhẹ tay cậu: "Ừ, cô cũng thích. Chợ nổi là hồn cốt miền Nam, đầy màu sắc và cuộc sống. Cháu kể cô nghe về mẹ cháu đi, lần trước gặp ở chợ Bình Thạnh, chị Hà vui tính lắm." Nam kể say sưa về bà Hà – về những buổi sáng bà dậy từ ba giờ bán hàng, về món cá kho tộ cay nồng khiến cậu nhớ mãi, và về cách bà luôn khích lệ cậu học hành. Cô Tú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu: "Mẹ cháu mạnh mẽ thật. Phụ nữ mình phải vậy, vừa lo gia đình vừa giữ lửa đam mê. Cô cũng thế, dạy học nhưng vẫn vẽ vời để giữ hồn." Lời nói ấy khiến Nam cảm thấy gần gũi hơn, như thể bà không chỉ là mẹ của bạn cậu, mà là một người bạn tâm giao, hiểu những nỗi niềm cậu chưa từng thổ lộ.
Đám đông càng lúc càng dày đặc ở tầng hai, nơi trưng bày tranh hiện đại với những tác phẩm trừu tượng đầy màu sắc rực rỡ. Họ phải chen qua những nhóm người say sưa bàn luận, tay cô Tú siết chặt tay cậu hơn để tránh lạc nhau. Bàn tay bà mềm mại nhưng ấm áp, những ngón tay dài đan xen với tay cậu, tạo nên một sự kết nối khiến Nam cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim mình. Mỗi lần bà chỉ vào một bức tranh, thân hình bà nghiêng sát cậu, hương nước hoa hoa nhài thoang thoảng phả vào mũi cậu, và cậu phải cố gắng giữ giọng bình tĩnh khi hỏi: "Cô nghĩ bức này nói gì ạ? Màu đỏ rực quá." Cô Tú cười khẽ, giọng thì thầm bên tai cậu: "Màu đỏ là đam mê, cháu ạ. Như tuổi trẻ của cháu, đầy lửa và khát khao." Lời nói ấy khiến cậu đỏ mặt, nỗi rạo rực quen thuộc dâng trào từ bụng dưới, nhưng cậu nhanh chóng xua tan, tập trung vào bức tranh với những vệt màu loang lổ gợi lên hình ảnh một cơn bão tố nội tâm.
Khi mặt trời đã ngả bóng về tây, nhuộm đỏ cả bầu trời Sài Gòn, triển lãm bắt đầu vãn người. Cô Tú nhìn đồng hồ, mỉm cười: "Muộn rồi cháu ơi, tám giờ tối. Cô đói quá, hay mình đi ăn gì đó trước khi về? Gần đây có siêu thị lớn, ăn buffet cho tiện." Nam gật đầu ngay lập tức, lòng mừng thầm vì buổi chiều chưa kết thúc: "Dạ được ạ, cháu mời cô." Họ rời triển lãm tay trong tay, chen qua đám đông cuối cùng, và lên xe Innova màu bạc lăn bánh về phía siêu thị Big C trên đường Ba Tháng Hai. Trên đường đi, không khí trong xe trở nên thân mật hơn, với những câu chuyện vu vơ về tranh vẽ: "Bức tranh cuối cùng cháu thích nhất là gì?" Cô Tú hỏi, tay cầm vô lăng khéo léo giữa dòng xe đông đúc. Nam suy nghĩ một lúc: "Dạ, bức vẽ chợ nổi ạ. Nó gần gũi, như cuộc sống của cháu. Còn cô?" Bà cười: "Cô thích bức trừu tượng màu xám, vì nó nhắc cô về những ngày khó khăn, nhưng vẫn có ánh sáng."
Siêu thị Big C hiện ra rực rỡ dưới ánh đèn neon, với bãi đỗ xe chật kín những chiếc xe máy và ô tô cuối tuần. Họ chọn khu ăn uống tự chọn ở tầng một, nơi những quầy buffet trải dài với đủ món từ hải sản tươi sống đến món Á Âu đa dạng. Cô Tú dẫn đường, chọn một bàn nhỏ gần cửa sổ nhìn ra đường phố nhộn nhịp: "Cháu ăn gì thì lấy thoải mái nhé, cô mời." Nam gắp một đĩa salad hải sản với tôm sú tươi và mực nướng, kèm theo cơm chiên dương châu và một ít sushi cuốn. Cô Tú chọn nhẹ nhàng hơn: salad gà nướng với rau củ, một phần bò bít tết tái, và ly sinh tố dâu tây mát lạnh. Họ ngồi đối diện nhau, ánh đèn vàng ấm áp từ trần nhà chiếu xuống, tạo nên một không gian riêng tư giữa biển người qua lại. "Hôm nay vui quá cháu ơi, lâu rồi cô không đi triển lãm với bạn trẻ thế này," cô Tú nói, nhấp một ngụm sinh tố, đôi môi hồng hào lấp lánh dưới ánh đèn. Nam cười, gắp một miếng tôm bỏ vào đĩa bà: "Dạ, cháu cũng vui cô ạ. Nhờ cô khích lệ, cháu mới cố gắng thi giỏi. Giờ cháu thấy mỹ thuật hay thật, không khô khan như Toán Lý."
Bữa ăn trở thành một buổi tâm sự dài, nơi những câu chuyện chảy trôi tự nhiên như dòng sông Sài Gòn ngoài kia. Nam kể về tuổi thơ ở Bình Thạnh, về những buổi chiều theo mẹ đi chợ với tiếng mặc cả rộn ràng, về bố cậu – ông Hải – với những câu chuyện kỹ sư xây dựng đầy mạo hiểm trên công trường. "Bố cháu hay kể về những cây cầu ông thiết kế, nhưng cháu thích vẽ vời hơn, dù chưa học bao giờ," Nam thú nhận, giọng hơi ngượng ngùng. Cô Tú lắng nghe chăm chú, đôi mắt đen láy ánh lên sự đồng cảm: "Cháu có khiếu đấy. Cô thấy cháu quan sát tranh tinh tế lắm, không phải ai cũng nhận ra màu xám có hy vọng. Sau này, cháu nên học mỹ thuật, không nhất thiết chuyên nghiệp, nhưng để nuôi dưỡng tâm hồn. Lớp 11, cháu có thể đăng ký câu lạc bộ mỹ thuật ở trường, hoặc cô dạy cháu vẽ nhé. Cô hứa, miễn cháu chăm học." Lời đề nghị ấy khiến Nam sững sờ, tim cậu đập nhanh hơn: "Thật hả cô? Cháu muốn lắm, nhưng cháu vụng về tay lắm." Cô Tú cười lớn, đưa tay chạm nhẹ vào tay cậu qua bàn ăn: "Không vụng đâu, cô dạy từ nét cọ cơ bản. Mỹ thuật không phải tài năng bẩm sinh, mà là sự kiên trì. Như cháu thi cử ấy, cố gắng là được."
Cuộc trò chuyện sâu dần theo từng miếng ăn, từ những khát vọng tuổi trẻ của cậu – "Cháu muốn du lịch, ghi chép những câu chuyện đời thường như trong sách Nguyễn Nhật Ánh" – đến những chia sẻ của bà về cuộc sống làm mẹ: "Cô yêu Minh lắm, nhưng đôi khi cô cũng cô đơn, khi chồng bận công tác, con bận học. Vẽ tranh là cách cô giữ bình yên." Nam lắng nghe, cảm nhận rõ ràng sự thân thiết đang lớn dần giữa hai người – không còn là khoảng cách giữa mẹ bạn và con trai, mà là sự gắn kết giữa hai tâm hồn đồng điệu. Bà kể về những bức tranh đầu tay, vẽ trong những đêm mưa Sài Gòn dai dẳng, và cậu kể về những giấc mơ viễn vông về một gallery tranh nhỏ ở quận 3. Khi đĩa ăn đã hết, họ ngồi lại với ly cà phê sữa đá mát lạnh, ánh mắt chạm nhau lâu hơn, và Nam cảm thấy một sự gần gũi ấm áp, như thể bà là người chị, người bạn, mà cậu chưa từng có. "Cô dạy cháu vẽ nhé, cháu hứa sẽ chăm," cậu nói, giọng chân thành, và cô Tú gật đầu: "Cô hứa. Bắt đầu từ tuần sau, qua nhà cô học."
Khi đồng hồ điểm mười giờ tối, Sài Gòn đã lên đèn lấp lánh, siêu thị bắt đầu vãn khách với những bản nhạc nhẹ nhàng từ loa phát thanh. Cô Tú đứng dậy, mỉm cười: "Muộn rồi cháu ơi, cô đưa cháu về. Ngày mai còn đi học mà." Họ rời siêu thị tay trong tay một lần nữa, chen qua dòng người cuối cùng, và lên xe Innova màu bạc lăn bánh về quận Bình Thạnh. Trên đường đi, không khí im lặng nhưng dễ chịu, với những câu chuyện nhỏ về những bức tranh họ thích nhất. Xe dừng lại ở đầu hẻm nhà Nam, dưới bóng cây bàng già cỗi, ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống như một lời chào tạm biệt. "Cảm ơn cô hôm nay nhé. Cháu vui lắm," Nam nói, mở cửa xe nhưng khựng lại, một xung động đột ngột dâng trào. Cậu quay người, chủ động ôm lấy cô Tú – vòng tay cậu vòng qua vai bà, ôm chặt lấy cơ thể thon thả ấy, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ làn da trắng mịn qua lớp váy chiffon mỏng manh.
Cô Tú bất ngờ, thân hình bà khựng lại một giây, đôi mắt đen láy mở to dưới ánh đèn đường. Nhưng rồi, bà mỉm cười dịu dàng, vòng tay ôm lại cậu, bàn tay mềm mại vuốt nhẹ lưng cậu: "Cô cũng vui cháu ạ. Cháu ngoan lắm." Cái ôm ấy kéo dài vài giây, đủ để Nam cảm nhận nhịp tim bà đập nhanh hơn, đủ để nỗi rạo rực quen thuộc dâng trào nhưng được kìm nén bởi sự ấm áp chân thành. Bà buông ra trước, vuốt nhẹ má cậu: "Về nhà cẩn thận nhé. Nhắn Zalo cô khi về đến." Nam gật đầu, bước xuống xe với đôi chân run run, nhìn chiếc Innova khuất bóng sau góc hẻm. Về đến nhà, bà Hà vẫn ngồi chờ ở hiên với chén trà đá: "Vui không con? Kể mẹ nghe." Nam kể say sưa về triển lãm, về những bức tranh rực rỡ và lời hứa học vẽ từ cô Tú, giấu đi cái ôm chủ động ấy – một khoảnh khắc thân thiết đã thay đổi mọi thứ giữa cậu và bà. Đêm ấy, nằm trên giường, Nam mỉm cười trong bóng tối, lòng đầy hy vọng về những nét cọ sắp tới, về những buổi học vẽ bên cô Tú, và về một mối quan hệ đang nở hoa giữa hai tâm hồn. Sài Gòn ngoài kia vẫn thức, với nhịp sống không ngừng, và cậu biết rằng, hành trình lớp 10 này chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com