Chương 14: Cọ chim vào mông mẹ
Tết Ất Tỵ năm ấy đến với Sài Gòn như một bức tranh thủy mặc được vẽ bằng những nét cọ vàng rực rỡ, khi những cành mai nở bung trên các con phố cổ kính, nhuộm vàng cả không gian từ chợ Bến Thành nhộn nhịp đến những con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh yên bình. Không khí se se lạnh của mùa đông miền Nam len lỏi qua từng ngõ ngách, mang theo mùi khói nướng thịt quay từ những xe đẩy ven đường, xen lẫn hương bánh chưng lá dong xanh mướt và tiếng pháo nổ lẻ tẻ từ những ngôi nhà đang tất bật dọn dẹp đón năm mới. Những ngày giáp Tết, Sài Gòn không còn là thành phố của những dòng xe máy chen chúc hối hả nữa; nó trở thành một bức tranh sống động của sum vầy, nơi mọi người tạm gác lại guồng quay công việc để trở về với những phong tục quen thuộc: gói bánh chưng bên mâm cơm gia đình, chúc Tết ông bà họ hàng, và những cuộc trò chuyện dài dằng dặc bên ly trà nóng hổi. Đối với Nam, Tết năm nay mang một ý nghĩa khác biệt, không chỉ là những ngày nghỉ ngơi sau kỳ thi cuối kỳ lớp 10 đầy căng thẳng – nơi cậu đã giành được danh hiệu học sinh giỏi với trung bình tám điểm tám, một thành tích khiến bố mẹ cậu tự hào đến mức ông Hải đã ôm cậu thật chặt, giọng trầm ấm vang vọng: "Con trai bố lớn thật rồi" – mà còn là khoảng thời gian cậu phải đối mặt với những xung đột nội tâm đang lớn dần trong lòng mình.
Những ham muốn thầm kín ấy, từ hình ảnh cơ thể chín muồi của cô Tú trong buổi học vẽ đầu tiên, với bầu ngực đầy đặn lắc nhẹ theo nhịp tay bà cầm cọ và nỗi rạo rực khi cậu massage vai eo bà, khiến dục vọng khơi dậy một cách mơ hồ trong cả hai, đến khoảnh khắc tội lỗi trong phòng thử đồ chợ Bến Thành, khi chim cậu cương cứng bất ngờ trước bàn tay dịu dàng của bà Hà và bà vẫn tiếp tục mặc quần áo cho cậu với ánh mắt bối rối nhưng đầy yêu thương, đã khiến cậu trở nên xa cách hơn với chính bản thân mình. Nam tránh những cái ôm ấm áp từ mẹ mỗi sáng, tránh ánh mắt hiền hậu của bà khi bà gắp thức ăn vào chén cậu, và dành phần lớn thời gian để lang thang một mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ qua những con hẻm nhỏ, nơi cậu có thể suy tư mà không bị ai quấy rầy. Nhưng Tết là Tết, và gia đình nhỏ của cậu – ông Hải với đôi bàn tay chai sạn từ những năm tháng làm kỹ sư xây dựng, bà Hà với nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp sau những buổi sáng dậy từ ba giờ bán hàng ở chợ Bình Thạnh, và chính cậu – không thể nằm yên giữa guồng quay của những ngày cuối năm. Hôm nay, mùng Hai Tết, là ngày cả nhà đi chúc Tết họ hàng đằng nội, một phong tục không thể thiếu trong dòng họ ông bà ngoại cố nội, nơi những câu chuyện cũ kỹ được kể lại bên mâm cơm đại gia đình.
Sáng mùng Hai Tết, Nam thức dậy từ sáu giờ, khi ánh nắng đầu năm len qua khe cửa sổ căn phòng nhỏ hẹp, vẽ nên những vệt sáng vàng óng trên sàn gạch hoa cũ kỹ. Cậu nằm im một lúc trên chiếc giường đơn cứng ngắc, lắng nghe tiếng ngáy khò khè của bố từ phòng bên và tiếng bà Hà tất bật chuẩn bị trong góc bếp chật hẹp. Mùi bánh chưng mới gói lan tỏa từ nồi hấp trên bếp gas, xen lẫn hương trà xanh thơm lừng từ ấm tích sứ cũ kỹ, khiến cậu nhớ về những cái Tết tuổi thơ – những ngày cậu chạy nhảy giữa sân nhà ông bà nội, tay cầm phong bao lì xì đỏ rực từ các bác các chú. Nhưng năm nay, cậu không còn là cậu bé vô tư ấy nữa; cậu là Nam mười lăm tuổi, với những khát khao mơ hồ đang lớn dần trong lòng, khiến cậu phải cắn răng để không nghĩ về khoảnh khắc trong phòng thử đồ, khi bàn tay mẹ chạm vào phần cương cứng của cậu và bà vẫn tiếp tục với động tác dịu dàng, như thể đó chỉ là một phần tự nhiên của sự trưởng thành. Nam lắc đầu, xua tan những suy nghĩ ấy, rồi bước ra sân sau nhà, nơi bà Hà đang tất bật bên mâm ngũ quả – năm loại trái cây tượng trưng cho ngũ hành, với quả dừa xanh mướt, múi bưởi vàng óng, và chùm nho tím biếc mua từ chợ Tết.
"Dậy sớm thế con? Tết rồi mà con ngủ ít quá, học hành mệt hả?" Bà Hà hỏi, lau tay vào tạp dề, đôi mắt một mí hiền hậu ánh lên niềm vui. Bà mặc chiếc áo bà ba mới màu hồng nhạt, vóc dáng đầy đặn toát lên sự ấm áp quen thuộc, và Nam phải quay mặt đi khi ánh mắt vô tình lướt qua đường cong bầu ngực bà dưới lớp vải lỏng lẻo. "Dạ không mệt mẹ ơi. Con háo hức đi chúc Tết đằng nội. Ông bà chắc chờ lắm." Nam đáp, ngồi xuống bàn ăn với chén chè đậu xanh nóng hổi mà bà chuẩn bị – món ăn sáng nhẹ nhàng cho ngày Tết. Bà Hà gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc cậu: "Ừ, ông nội con năm nay yếu hơn, nhưng vẫn hay kể chuyện xưa. Mẹ gói thêm ít bánh chưng mang theo, biếu các bác. Bố con dậy chưa?" Ông Hải từ phòng ngủ bước ra, mái tóc muối tiêu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt vuông vức với nụ cười rạng rỡ: "Dậy rồi đây. Tết vui quá, cả nhà ăn sáng đi, rồi lên đường. Hôm nay chúc Tết đằng nội, chiều về còn ghé đằng ngoại." Ông vỗ vai Nam, giọng trầm ấm đầy yêu thương, và cậu gật đầu, lòng dâng trào một nỗi ấm áp xen lẫn bồn chồn – ấm áp vì sự sum vầy gia đình, bồn chồn vì những bí mật cậu đang giấu kín.
Bữa sáng Tết giản dị nhưng đầy ý nghĩa: chén chè đậu xanh ngọt lịm với dừa nạo trắng muốt, vài chiếc bánh tét lá chuối cắt lát xanh mướt, và ly trà xanh nóng hổi từ ấm tích sứ. Cả nhà ngồi quây quần quanh bàn ăn gỗ thấp ngoài sân, dưới mái hiên được trang trí bằng những dây đèn lồng đỏ rực mua từ chợ Bến Thành hôm trước. Ông Hải kể chuyện vui về công trường xây dựng, nơi công nhân đã nghỉ Tết sớm và ông phải trực một mình: "Năm nay dự án cầu mới xong đúng Tết, coi như tài lộc đầu năm." Bà Hà chen vào, giọng hào hứng: "Anh giỏi giang, em tự hào. Nam nhà mình cũng giỏi, học sinh giỏi lớp 10, sau này chắc làm kỹ sư như bố." Nam cười gượng, cúi đầu xuống chén chè để che giấu sự bối rối: "Dạ, con thích vẽ vời hơn mẹ ạ. Cô Tú dạy con vẽ hay lắm." Lời nói ấy khiến bà Hà gật đầu, ánh mắt bà lướt qua cậu với sự dịu dàng quen thuộc: "Cô Tú tốt quá, trẻ đẹp mà hay giúp con. Tết này rảnh, rủ Minh qua nhà mình chơi, mẹ làm bánh tét cho." Nam gật đầu, nhưng trong lòng cậu, hình ảnh cô Tú lại hiện về – bàn tay bà run nhẹ khi cậu massage eo bà trong buổi học vẽ, và dục vọng khơi dậy trong đôi mắt đen láy của bà – khiến cậu phải siết chặt thìa để không đỏ mặt.
Ăn sáng xong, cả nhà nhanh chóng chuẩn bị. Ông Hải kiểm tra xe máy – chiếc Honda Wave cũ kỹ đã gắn bó với gia đình suốt mười năm, động cơ vẫn nổ giòn giã dù đã qua bao mùa mưa nắng Sài Gòn. Bà Hà xách chiếc giỏ tre đan tay chứa ít bánh chưng gói sẵn, vài phong bao lì xì đỏ rực với tiền mừng tuổi, và một túi trái cây tươi – múi bưởi vàng óng và chùm nho tím biếc tượng trưng cho sự thịnh vượng. Nam mặc chiếc áo sơ mi xanh dương mới mua ở chợ Bến Thành, quần jeans slim fit vừa vặn, và đôi giày sneaker trắng sạch sẽ, trông chững chạc hơn tuổi mười lăm của mình. Họ lên xe, ông Hải ngồi trước lái, bà Hà ngồi giữa ôm eo chồng, và Nam ngồi sau, tay vòng qua eo mẹ một cách tự nhiên. Động cơ xe nổ giòn giã, họ lao ra đường lớn Điện Biên Phủ, gió Tết mang theo mùi khói nướng từ những xe đẩy ven đường, và tiếng cười nói rộn ràng của cả nhà vang vọng giữa dòng xe chen chúc hướng về ngoại ô Sài Gòn.
Nhà ông bà nội nằm ở quận 12, cách trung tâm thành phố khoảng mười cây số, một ngôi nhà ngói ba gian cổ kính nép mình bên con sông nhỏ uốn lượn, nơi những cành mai vàng nở bung trước sân và khói lam chiều từ bếp củi bay tỏa. Hành trình mất hơn một giờ dưới nắng Tết ấm áp, với những con đường quốc lộ đông đúc xe máy chở hàng Tết – từ giỏ hoa lan tím đến những bao tải gạo nếp trắng muốt. Ông Hải kể chuyện xưa về ông nội cậu – một ông giáo làng nghiêm khắc nhưng nhân hậu, từng dạy ông những bài học đầu đời về sự kiên trì. Bà Hà chen vào những kỷ niệm tuổi thơ: "Hồi mẹ theo bà nội gói bánh chưng, tay đen thui vì lá dong, nhưng vui lắm con ạ." Nam ngồi sau, tay vòng qua eo mẹ, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể bà qua lớp áo bà ba mỏng – vòng eo hơi đầy đặn từ những năm tháng sinh nở, và bờ mông rộng tròn ép sát vào đùi cậu theo nhịp xe xóc nảy. Những hình ảnh từ phòng thử đồ chợ Bến Thành lại len lỏi: bàn tay bà chạm vào phần cương cứng của cậu, ánh mắt bà bối rối nhưng vẫn tiếp tục, khiến cậu phải siết chặt tay vào eo bà để kìm nén nỗi rạo rực đột ngột dâng trào. "Mẹ ơi, ông bà nội khỏe không? Lâu rồi con chưa gặp các bác." Nam hỏi, giọng cố giữ bình thản để xua tan suy nghĩ lạc lối. Bà Hà quay đầu, nụ cười ấm áp: "Khỏe lắm con, ông nội hay kể về cháu, bảo 'thằng Nam học giỏi, sau này làm rạng danh dòng họ'."
Họ đến nhà ông bà nội lúc mười giờ sáng, khi nắng Tết đã lên cao, nhuộm vàng cả sân gạch đỏ au với những chậu mai nở bung và bàn thờ tổ tiên được dọn sạch sẽ với mâm ngũ quả rực rỡ. Ông nội – một cụ ông bảy mươi lăm tuổi với bộ râu bạc trắng và đôi mắt tinh anh sau cặp kính cận dày cộm – đang ngồi trên chiếc ghế mây trước hiên, tay cầm điếu thuốc lào phì phèo, bên cạnh là bà nội với chiếc áo tứ thân màu nâu sồng, mái tóc bạc búi cao gọn gàng. "A, Hải với Hà đến rồi! Nam lớn phổng thế này, chúc ông bà Tết vui vẻ, sức khỏe dồi dào!" Ông nội reo lên, đứng dậy ôm cháu trai, bàn tay run run vỗ vai cậu. Bà nội cười hiền hậu, kéo bà Hà vào nhà: "Vào đi con, các bác các cô đến hết rồi. Tết năm nay đông vui, mâm cơm đại gia đình chờ đây." Nhà ông bà nội là một không gian cổ kính với sân rộng lát gạch tàu, những cây xoài sai trĩu quả sau nhà, và phòng khách rộng lớn với bàn thờ tổ tiên cao vút, nơi khói hương bay tỏa từ những nén nhang mới cắm. Họ hàng đằng nội đã tụ họp đông đủ: bác Hai với vợ và hai đứa con nhỏ từ quận Gò Vấp về, chú Ba với gia đình từ Bình Dương kéo đến bằng xe tải, cô Tư – người chị cả của ông Hải – với chồng và ba đứa cháu nội từ Thủ Đức, và vài người em họ xa xôi từ miền Tây lên chơi Tết. Tiếng cười nói rộn ràng vang vọng từ phòng khách, xen lẫn mùi bánh chưng hấp chín và thịt kho tàu cay nồng từ bếp.
Nam theo bố mẹ vào nhà, chào hỏi từng người với những câu chúc Tết quen thuộc: "Chúc bác Tết vui vẻ, sức khỏe dồi dào!" Bác Hai vỗ vai cậu, giọng oang oang: "Nam lớn rồi, học giỏi nữa, sau này làm kỹ sư như bố mày nhé!" Cô Tư cười, nhét phong bao lì xì đỏ rực vào tay cậu: "Cháu ngoan, Tết này lì xì gấp đôi vì học giỏi lớp 10." Nam cười ngại ngùng, nhận phong bao với lòng đầy bồi hồi – những phong tục ấy khiến cậu nhớ về tuổi thơ vô tư, khi cậu chạy nhảy giữa sân nhà ông bà mà không bị những ham muốn thầm kín hành hạ. Ông nội kéo cậu ngồi bên, kể chuyện xưa về những cái Tết thời kháng chiến, khi cả dòng họ quây quần bên nồi bánh chưng giữa bom đạn: "Ông ngày ấy gói bánh bằng lá chuối rừng, giờ cháu lớn, phải giữ gìn truyền thống nhé." Nam gật đầu, lắng nghe chăm chú, nhưng ánh mắt cậu thỉnh thoảng lướt qua bà Hà – bà đang tất bật giúp bà nội dọn mâm cơm, vóc dáng đầy đặn di chuyển khéo léo giữa đám đông, chiếc áo bà ba hồng nhạt ôm sát lấy vòng eo và bờ mông rộng tròn, khiến cậu phải quay mặt đi để kìm nén nỗi rạo rực quen thuộc.
Bữa cơm đại gia đình được dọn ra lúc mười một giờ, trên chiếc bàn dài ghép từ ba chiếc bàn gỗ lim bóng loáng ở phòng khách, với mâm cỗ Tết thịnh soạn tượng trưng cho sự sum vầy và thịnh vượng. Mâm cơm gồm những món ăn truyền thống: đĩa thịt kho tàu bóng nhẫy với trứng vịt lộn đỏ au, nồi canh khổ qua nhồi thịt băm chua thanh, đĩa dưa hành chua cay giòn tan, bánh chưng cắt lát vuông vức xanh mướt, và nem nướng cuốn bánh tráng với rau sống tươi ngon. Các bác các cô tất bật gắp thức ăn cho nhau, tiếng đũa chạm bát leng keng xen lẫn tiếng cười nói rộn ràng: bác Hai kể chuyện công ty gặp may mắn đầu năm, chú Ba khoe vụ mùa lúa ở Bình Dương bội thu, cô Tư trêu ông nội về chuyện "ông già mà còn khỏe, Tết nào cũng uống rượu cần say bí tỉ." Ông Hải nâng chén rượu đế mời ông nội: "Chúc cụ khỏe mạnh, dòng họ sum vầy!" Bà nội cười hiền hậu, gắp miếng thịt kho bỏ vào chén bà Hà: "Con dâu cả vất vả bán hàng, năm nay buôn may bán đắt nhé." Nam ngồi giữa, được các bác các cô gắp thức ăn lia lịa: "Ăn đi cháu, lớn nhanh để cưới vợ!" Cậu cười gượng, nuốt miếng nem nướng cuốn bánh tráng, vị chua cay lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng đầu óc cậu cứ lạc lối về những khoảnh khắc gần đây – về bàn tay mẹ chạm vào phần cương cứng của cậu trong phòng thử đồ, về sự run rẩy thầm lặng từ cơ thể cô Tú khi cậu massage eo bà.
Bữa cơm kéo dài hơn một giờ, với những câu chuyện họ hàng rôm rả: bác Hai kể về chuyến du lịch Đà Nẵng hè qua, chú Ba khoe ảnh cháu nội mới sinh trên điện thoại, và ông nội kể chuyện xưa về những phong tục Tết thời ông cố. Bà Hà ngồi bên Nam, thỉnh thoảng gắp miếng dưa hành bỏ vào chén cậu: "Ăn đi con, chua thanh giải ngấy." Bàn tay bà chạm nhẹ vào tay cậu, một cử chỉ quen thuộc nhưng khiến cậu run lên, nỗi rạo rực từ phòng thử đồ lại len lỏi, khiến cậu phải cúi đầu xuống chén cơm để che giấu sự bối rối. Ông Hải cười lớn, nâng chén mời cả nhà: "Năm Ất Tỵ, chúc mọi người sức khỏe, tài lộc đầy nhà!" Tiếng cụng ly leng keng vang vọng, và Nam tham gia, nhưng trong lòng cậu, không khí sum vầy ấy chỉ càng làm nổi bật những bí mật cậu đang giấu kín – những ham muốn tuổi trẻ khiến cậu cảm thấy cô đơn giữa đám đông.
Bữa cơm kết thúc khi mặt trời đã lên cao, nhuộm vàng cả sân nhà ông bà nội với những cành mai nở bung. Các bác các cô tất bật dọn dẹp, trẻ con chạy nhảy đuổi bắt giữa sân, và ông nội đề nghị: "Chụp một tấm ảnh đại gia đình đi, kỷ niệm Tết Ất Tỵ này. Sau này già rồi còn xem." Ý tưởng được hưởng ứng nhiệt liệt, và cả dòng họ – hơn hai mươi người từ ông bà nội đến các cháu nhỏ – tụ họp trước hiên nhà, dưới bóng cây xoài sai trĩu quả sau sân. Chú Ba lôi chiếc máy ảnh Canon cũ kỹ từ túi xách, lắp chân máy lên mặt đất, và sắp xếp mọi người theo hàng: ông bà nội ngồi giữa, các bác các cô đứng sau, trẻ con ngồi dưới chân, và ông Hải với gia đình đứng ở hàng cuối cùng. Nam, theo sự sắp xếp tự nhiên, đứng sau lưng bà Hà – mẹ cậu đứng sát hàng trước, bên cạnh cô Tư, vóc dáng đầy đặn của bà ép sát vào đám đông, chiếc áo bà ba hồng nhạt ôm sát lấy đường cong eo thon và bờ mông rộng tròn.
Khi mọi người ổn định vị trí, tiếng chú Ba hô: "Mọi người cười lên, một... hai... ba... chụp!" Nam đứng sát sau mẹ, tay cậu vô thức đặt lên vai bà để giữ thăng bằng giữa đám đông chen chúc, và trong khoảnh khắc ấy, với sự xô đẩy nhẹ từ các em họ phía sau, thân dưới cậu ép sát vào lưng bà Hà. Chim cậu, vốn đã nhạy cảm từ những suy nghĩ lạc lối trong bữa ăn, đột ngột cương cứng dưới lớp quần jeans slim fit mới, chọc nhẹ vào bờ mông tròn trịa của mẹ qua lớp vải áo bà ba mỏng manh. Một cảm giác nóng bỏng, nguyên thủy lan tỏa từ hạ bộ cậu, khiến cậu phải siết chặt tay vào vai mẹ để không rên lên. Bà Hà khựng lại một giây, thân hình bà cứng đờ dưới sự chạm khẽ ấy, nhưng bà không quay đầu, chỉ khẽ nghiêng người để giữ nụ cười trước ống kính, bàn tay bà vô thức đặt lên tay cậu trên vai mình, siết nhẹ như một lời an ủi thầm lặng. Ánh flash lóe lên, tiếng "tách" vang vọng, và mọi người reo hò: "Chụp đẹp rồi! Năm mới sum vầy!" Nhưng với Nam, khoảnh khắc ấy kéo dài như vĩnh cửu – chim cậu cọ nhẹ vào mông mẹ theo nhịp xô đẩy của đám đông, một nỗi khoái lạc tội lỗi khiến cậu run rẩy, và cậu biết bà cảm nhận rõ ràng, qua sự cứng đờ ban đầu và cái siết tay dịu dàng sau đó.
Ảnh chụp xong, mọi người giải tán, các bác các cô ôm nhau chúc Tết lần nữa, trẻ con chạy nhảy đuổi bắt với những phong bao lì xì kêu sột soạt. Nam buông tay khỏi vai mẹ, mặt cậu đỏ bừng, quay đi giả vờ xem cây mai nở bung ở góc sân để che giấu sự bối rối. Bà Hà quay sang cậu, nụ cười hiền hậu như không có gì xảy ra: "Con đứng sau mẹ cao quá, mai mốt chụp ảnh phải đứng cạnh mẹ mới cân đối." Giọng bà nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt bà lướt qua cậu với sự hiểu biết thầm lặng – sự hiểu biết từ phòng thử đồ chợ Bến Thành, từ đêm ngủ chung sau kỳ thi, và giờ là khoảnh khắc bí mật này. Nam gật đầu, giọng khàn khàn: "Dạ, tại con lớn nhanh quá mẹ ạ." Bà Hà vuốt nhẹ lưng cậu, một cử chỉ yêu thương: "Lớn là tốt, nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe nhé." Lời nói ấy khiến cậu day dứt, cậu ôm mẹ một cái nhanh trước khi các bác gọi ra sân chơi bài tổ tôm, nhưng trong lòng cậu, nỗi rạo rực ấy vẫn âm ỉ, như một nét màu đỏ lan tỏa trên bức tranh Tết sum vầy.
Chiều muộn, khi mặt trời ngả bóng về tây, nhuộm đỏ cả sân nhà ông bà nội với những cành mai vàng rực, cả nhà chào tạm biệt họ hàng để về Bình Thạnh. Ông nội nhét thêm phong bao lì xì vào tay Nam: "Cháu ngoan, học giỏi, ông chúc cháu năm mới đỗ đạt." Bà nội ôm bà Hà, thì thầm: "Con dâu giữ gìn sức khỏe, năm sau lại về chơi." Họ lên xe máy, ông Hải lái, bà Hà ngồi giữa, Nam ngồi sau, và động cơ nổ giòn giã lao về trung tâm thành phố dưới nắng chiều dịu dàng. Trên đường về, gió Tết thổi mát rượi qua mặt, mang theo mùi khói nướng từ những quán vỉa hè ven đường, và tiếng cười nói rộn ràng của cả nhà vang vọng: ông Hải kể chuyện vui về chú Ba say rượu Tết năm ngoái, bà Hà chen vào những kỷ niệm tuổi thơ. Nhưng Nam ngồi sau, tay vòng qua eo mẹ, đầu óc cậu cứ quay cuồng với khoảnh khắc chụp ảnh – chim cậu cọ vào mông bà, sự cứng đờ ban đầu của bà, và cái siết tay an ủi sau đó. Nỗi khoái lạc tội lỗi ấy khiến cậu phải siết chặt tay vào eo mẹ, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể bà, và cậu biết rằng, Tết năm nay không chỉ là sum vầy, mà còn là những bí mật sẽ theo cậu suốt những ngày tháng lớp 11 sắp tới.
Về đến con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh, khi hoàng hôn đã buông xuống với những ánh đèn neon lấp lánh từ xa, cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm chiều giản dị – đĩa thịt kho tàu thừa từ nhà ông bà, canh rau muống luộc và cơm trắng nóng hổi. Bà Hà kể lại những câu chuyện họ hàng cho ông Hải nghe, giọng bà rộn ràng: "Ông nội con vẫn khỏe, kể chuyện xưa hay lắm anh ạ." Nam ngồi im lặng, gắp miếng rau bỏ vào chén, nhưng ánh mắt cậu thỉnh thoảng lướt qua mẹ – bà cười nói vui vẻ, không hay biết (hay giả vờ không hay biết) về những xung đột trong lòng con trai mình. Ông Hải vỗ vai cậu: "Tết vui không con? Năm mới cố gắng học giỏi nữa nhé." Nam gật đầu, mỉm cười: "Dạ vui bố ạ. Con hứa." Nhưng trong lòng cậu, Tết Ất Tỵ năm ấy đã khắc sâu một nét mới – nét của dục vọng tuổi trẻ, của tình yêu thương phức tạp, và của những bí mật sẽ còn theo cậu lâu dài. Sài Gòn ngoài cửa sổ vẫn nhộn nhịp, với tiếng pháo nổ lẻ tẻ và gió heo may thoang thoảng, và Nam biết rằng, năm mới này sẽ mang theo những thay đổi không thể lường trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com