Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Ngủ cùng mẹ

Vào một buổi chiều thứ Năm, sau tiết Thể dục dài dằng dặc với những vòng chạy sân trường dưới nắng chang chang tháng Tư, ông Hải – bố cậu – đã gọi cậu vào phòng khách nhỏ hẹp khi cậu về nhà với balo nặng trĩu sách vở. Ông ngồi trên chiếc ghế gỗ mun cũ kỹ, khuôn mặt vuông vức với mái tóc muối tiêu cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt sau cặp kính cận dày cộm ánh lên vẻ mệt mỏi sau một ngày dài trên công trường xây dựng: "Nam ơi, bố phải đi công tác Bình Dương ba ngày, dự án cầu mới khởi công, Tết vừa qua nghỉ dài quá nên giờ gấp rút. Mẹ con ở nhà một mình, con chăm sóc mẹ nhé." Giọng ông trầm ấm, đầy yêu thương, bàn tay chai sạn vỗ nhẹ vai cậu. Nam gật đầu, lòng dâng trào một nỗi bồn chồn khó tả – ba đi công tác đồng nghĩa với những đêm nhà chỉ có cậu và mẹ, một khoảng không gian riêng tư mà cậu vừa khao khát vừa sợ hãi, sau những khoảnh khắc cấm kỵ như đêm ngủ chung sau kỳ thi cuối kỳ, khi cậu ôm chặt eo mẹ và chim cậu cương cứng chọc vào da thịt bà trong bóng tối. "Dạ con biết bố ạ. Bố đi đường cẩn thận, gọi về thường nhé." Nam đáp, giọng cố giữ bình thản, và ông Hải cười, ôm cậu một cái nhanh: "Con trai bố lớn rồi, ngoan lắm. Mai bố đi sáng sớm, tối nay cả nhà ăn cơm cùng mẹ con."

Buổi tối ấy, căn nhà nhỏ ở Bình Thạnh trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết, dù ông Hải phải thu dọn vali công tác từ sớm. Bữa tối giản dị nhưng đầy tình yêu thương: nồi cá kho tộ cay nồng với những miếng cá lóc mềm nhừ ướp sả ớt do bà Hà chuẩn bị, đĩa rau muống xào tỏi xanh mướt, canh chua cá lóc chua thanh, và cơm trắng nóng hổi từ nồi cơm điện cũ kỹ. Cả nhà ngồi quây quần quanh bàn ăn gỗ thấp ngoài sân, dưới ánh đèn neon vàng vọt treo lủng lẳng trên mái hiên, với tiếng quạt trần kêu vo vo nhẹ nhàng xua tan cái oi bức tháng Tư. Ông Hải gắp một miếng cá bỏ vào chén cậu, giọng trầm ấm: "Ăn nhiều vào con, lớp 10 học hành mệt lắm. Bố đi công tác, con ở nhà giúp mẹ dọn dẹp nhé." Bà Hà chen vào, đôi mắt một mí hiền hậu ánh lên lo lắng: "Anh đi đường cẩn thận, công trường nắng mưa thất thường. Nam ở nhà với mẹ, hai mẹ con quây quần." Nam gật đầu, nuốt miếng cá kho cay nồng, vị mặn ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, nhưng đầu óc cậu cứ lạc lối về những đêm sắp tới – ba đi, nhà chỉ còn cậu và mẹ, một không gian riêng tư nơi những ham muốn thầm kín có thể trỗi dậy mà không bị ngăn cách bởi tiếng ngáy khò khè của bố từ phòng bên.

Sau bữa ăn, ông Hải thu dọn vali với những bộ quần áo công trường và cuốn sổ tay kỹ sư dày cộm, bà Hà tất bật rửa chén trong góc bếp chật hẹp, và Nam giúp mẹ lau bàn với lòng đầy bồi hồi. Ông Hải ôm vợ một cái lâu, thì thầm: "Anh đi ba ngày thôi, em giữ sức khỏe bán hàng nhé. Nam lớn rồi, nó lo cho em." Bà Hà cười, vuốt lưng chồng: "Em biết mà anh. Đi đường bình an, gọi về thường." Nam đứng bên, nhìn cảnh ấy với nỗi ấm áp xen lẫn ghen tị mơ hồ – ghen tị với sự gần gũi tự nhiên giữa bố mẹ, một thứ mà cậu chưa từng có với những khát khao cấm kỵ của mình. Ông Hải quay sang cậu, vỗ vai: "Con ngủ ngon nhé, mai dậy sớm tiễn bố." Nam gật đầu, ôm bố một cái nhanh, và khi ông Hải lên giường ngủ sớm để dậy sớm mai, cậu quay sang mẹ với giọng ngập ngừng: "Mẹ ơi, tối nay con ngủ cùng mẹ nhé? Bố đi công tác, con sợ ma, lâu rồi không ngủ chung." Lời viện cớ ấy tuột ra khỏi miệng cậu một cách vụng về, nhưng trong lòng cậu, nó mang theo một nỗi khao khát thầm kín – khao khát được gần gũi hơn với cơ thể mẹ, sau những khoảnh khắc tội lỗi như trong phòng thử đồ hay đêm ngủ chung sau kỳ thi.

Bà Hà ngạc nhiên một giây, đôi mắt một mí mở to dưới ánh đèn neon vàng vọt, rồi bà cười dịu dàng, vuốt nhẹ má cậu: "Con trai mẹ lớn rồi mà còn sợ ma? Thôi được, ngủ cùng mẹ đi, giường đôi rộng. Nhưng lớn rồi, ngủ ngoan nhé, đừng nghịch." Giọng bà ấm áp, đầy yêu thương, không một chút nghi ngờ, và Nam gật đầu lia lịa, lòng dâng trào sự vui mừng xen lẫn day dứt: "Dạ con ngoan mà mẹ." Bà Hà tất bật dọn dẹp xong, tắm rửa dưới vòi sen sân sau với tiếng nước chảy róc rách quen thuộc, rồi vào phòng ngủ – một không gian nhỏ hẹp với chiếc giường đôi gỗ lim bóng loáng kê sát tường, ga trải giường trắng muốt và chiếc quạt trần kêu vo vo nhẹ nhàng xua tan cái oi bức đêm khuya. Nam tắm sau mẹ, nước mát lạnh xối vào thân hình gầy guộc của cậu, nhưng nỗi rạo rực đã dâng trào từ khi nghe bà đồng ý, khiến chim cậu nửa cương cứng dưới lớp vòi sen, và cậu phải hít thở sâu để kìm nén trước khi mặc bộ đồ ngủ cotton mỏng manh.

Phòng ngủ chỉ le lói ánh đèn ngủ vàng vọt từ góc tường, vẽ nên những bóng đổ dài trên sàn gạch hoa cũ kỹ, và tiếng quạt trần kêu vo vo như một bản nhạc ru êm đềm. Bà Hà nằm bên phải giường, mặc chiếc áo ngủ cotton cũ kỹ màu trắng mỏng tang ôm sát vóc dáng đầy đặn, mái tóc đen dài xõa trên gối như một dòng suối đêm, khuôn mặt thanh thản với đôi mắt khép hờ chờ giấc ngủ. Nam nằm bên trái, cách bà một khoảng ga giường trắng muốt, nhưng không gian chật hẹp khiến cậu cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể mẹ lan tỏa qua không khí oi bức tháng Tư. "Ngủ ngon con nhé. Mai dậy sớm tiễn bố," bà Hà thì thầm, giọng ấm áp, bàn tay chai sạn vuốt nhẹ tay cậu một cái rồi quay lưng lại, thân hình bà uốn cong nhẹ theo nhịp thở đều đặn. Nam gật đầu, nhắm mắt, nhưng giấc ngủ không đến dễ dàng. Đêm Sài Gòn im ắng hơn thường lệ, với tiếng xe cộ rì rầm xa xôi từ đường Điện Biên Phủ và tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn sân sau, nhưng đầu óc cậu quay cuồng với những hình ảnh hỗn loạn: cơ thể cô Tú co thắt quanh ngón tay cậu trong đêm khuya nhà Minh, tiếng rên khẽ từ môi bà khi đạt cực khoái, và khoảnh khắc chụp ảnh đằng nội khi chim cậu cọ vào bờ mông tròn trịa của mẹ, sự siết tay thầm lặng của bà sau đó. Nỗi rạo rực dâng trào, nóng bỏng từ bụng dưới, khiến chim cậu cương cứng đau đớn dưới lớp quần ngủ mỏng, chọc ra in hằn rõ rệt qua ga giường.

Cậu lăn lộn trên giường, cố gắng xua tan những suy nghĩ ấy bằng cách đếm cừu, nhưng vô ích – dục vọng tuổi trẻ như một cơn bão, cuốn phăng đi mọi lý trí. Sau hơn một giờ, khi tiếng thở của mẹ đã đều đặn hơn, Nam không chịu nổi nữa. Cậu ngồi dậy nhẹ nhàng, tim đập thình thịch như trống đánh, và thì thầm: "Mẹ ơi... con khó ngủ quá. Mẹ cho con... sờ ngực mẹ một chút nhé? Hồi nhỏ con hay nằm ngực mẹ ngủ ngon lắm, giờ lớn rồi khó ngủ." Lời viện cớ ấy tuột ra khỏi miệng cậu một cách vụng về, đầy khát khao, và cậu nằm im, chờ đợi sự im lặng từ bóng tối. Bà Hà cựa quậy nhẹ, thân hình bà quay lại đối diện cậu, đôi mắt một mí mở he hé dưới ánh đèn ngủ vàng vọt, khuôn mặt bà đầy ngạc nhiên và đắn đo: "Nam... con lớn rồi mà, sao còn... Mẹ là mẹ con, không được đâu con." Giọng bà run run, bàn tay chai sạn đặt lên ngực mình theo bản năng, nhưng ánh mắt bà lướt qua cậu với sự lo lắng xen lẫn yêu thương – sự lo lắng từ những khoảnh khắc trước, khi bà cảm nhận rõ ràng sự cương cứng của con trai mình trong phòng thử đồ hay đêm ngủ chung.

Nam nằm im, giọng thì thầm van nài, đầy tội lỗi nhưng không thể dừng lại: "Mẹ ơi, con khó ngủ thật mà. Chỉ sờ một chút thôi, như hồi nhỏ. Con hứa không nghịch, con... con nhớ hơi ấm của mẹ." Lời nói ấy vang lên chân thành, xen lẫn nỗi khát khao nguyên thủy, và bà Hà im lặng một lúc dài, đôi mắt bà khép nghiền như đang đấu tranh nội tâm – đấu tranh giữa vai trò người mẹ bảo vệ và tình yêu thương vô bờ cho đứa con trai đang lớn lên với những thay đổi khó hiểu của tuổi dậy thì. Cuối cùng, bà thở dài nhẹ, giọng thì thầm đầy đắn đo: "Thôi... chỉ một chút thôi con nhé. Mẹ cho con sờ, nhưng lớn rồi, đừng quen thói. Ngủ đi con, mai dậy sớm." Bà quay lưng lại, kéo chăn mỏng lên ngực, nhưng tay bà buông lỏng, để lộ phần trên cơ thể dưới lớp áo ngủ cotton mỏng tang.

Nam khựng lại, tim cậu đập loạn xạ với nỗi vui mừng xen lẫn day dứt, và cậu tiến lại gần hơn, thân hình gầy guộc của cậu ép sát lưng mẹ qua lớp chăn mỏng. Bàn tay cậu run run đưa ra, chạm nhẹ vào vai bà qua lớp vải cotton, cảm nhận làn da ngăm đen mịn màng ấm áp ấy, rồi lướt xuống, luồn vào dưới lớp áo ngủ từ phía sau, chạm vào bầu ngực phải của bà. Làn da bà mềm mại, đàn hồi dưới đầu ngón tay cậu, bầu ngực đầy đặn trĩu nặng lắc nhẹ theo nhịp tay cậu xoa nắn – như hai quả cầu nhung ấm áp, nặng trĩu từ những năm tháng sinh nở và lao động, núm vú lớn hơn so với cô Tú, hồng hào và nhạy cảm dưới lớp da mịn màng. Nam siết nhẹ, xoa nắn bầu ngực với động tác vụng về nhưng đầy khát khao, ngón cái và ngón trỏ vuốt ve núm vú, cảm nhận nó cứng lại dần dưới đầu ngón tay cậu, từ mềm mại e ấp thành cứng ngắc mời gọi. Bà Hà khẽ run, hơi thở bà dồn dập hơn, một tiếng rên khẽ thoát ra từ cổ họng bà: "Nam... nhẹ thôi con... mẹ... mẹ khó chịu." Nhưng bà không đẩy tay cậu ra, chỉ siết chặt ga giường dưới bàn tay chai sạn, thân hình bà uốn éo nhẹ theo nhịp xoa nắn, như đang đấu tranh giữa lý trí và bản năng.

Nam tiếp tục, tay trái xoa nắn ngực phải, tay phải luồn sang ngực trái từ phía sau, bóp nhẹ cả hai bầu ngực cùng lúc, cảm nhận sự nặng trĩu và mềm mại ấy ép sát vào lòng bàn tay cậu, núm vú hồng hào lớn lớn dưới ngón tay, cứng ngắc và nóng bỏng như hai nụ hoa đang nở dưới cơn mưa xuân. Cậu cúi đầu, môi chạm nhẹ vào gáy bà, hít lấy mùi da thịt quen thuộc – mùi xà phòng lá chè xen lẫn mồ hôi nhẹ từ ngày dài tất bật – và lưỡi cậu liếm khẽ lên cổ bà, rồi tiến xuống vai, cắn nhẹ da thịt mịn màng. Bà Hà rên lớn hơn, thân hình bà uốn éo dữ dội hơn, hông bà nhấc nhẹ ép sát vào đùi cậu qua lớp chăn mỏng: "Con... đừng... mẹ... mẹ không chịu nổi..." Giọng bà khàn khàn, đầy dục vọng khơi dậy, bàn tay bà vô thức đặt lên tay cậu, không đẩy ra mà siết chặt hơn, như đang van xin cậu tiếp tục. Nam táo bạo hơn, miệng cậu ngậm lấy núm vú phải qua lớp áo ngủ mỏng, bú mút nhẹ nhàng như một đứa trẻ khao khát, lưỡi quấn quanh vòng cương quang đỏ ửng, mút mạnh dần khiến núm vú cứng ngắc dưới miệng cậu, vị mặn ngọt của da thịt bà lan tỏa trên đầu lưỡi. Tay kia xoa nắn ngực trái, ngón tay bóp núm vú kéo nhẹ, khiến bà Hà rên rỉ liên hồi, hông bà uốn éo ép sát vào cậu, lồn bà – ẩn dưới lớp quần lót cotton mỏng – bắt đầu ẩm ướt theo bản năng, dịch tiết rỉ ra thấm qua vải.

Dục vọng của bà Hà khơi dậy mạnh mẽ, thân hình bà run rẩy dưới những chạm khẽ từ con trai, hơi thở dồn dập phả vào gối, và bà thì thầm: "Nam... con... mẹ... mẹ sướng quá..." Bà không còn đắn đo nữa, bàn tay bà luồn ra sau ôm lấy đầu cậu, ép sát miệng cậu vào ngực mình, núm vú chìm sâu dưới lưỡi cậu, và hông bà nhấc cao hơn theo nhịp bú mút. Nam tiếp tục, miệng chuyển sang núm vú trái, bú mút mạnh mẽ hơn, tay phải lướt xuống eo bà, vuốt ve vòng eo đầy đặn dẫn đến hông rộng, ngón tay lướt qua mép quần lót ẩm ướt nhưng dừng lại ở đó – cậu biết giới hạn, dù dục vọng đang thiêu đốt cả hai. Bà Hà đạt đến đỉnh điểm, thân hình bà co giật nhẹ, một tiếng rên dài thoát ra từ cổ họng, dịch tiết từ lồn bà rỉ ra ướt đẫm quần lót, và bà thả lỏng, hơi thở đều đặn trở lại với giấc ngủ mệt mỏi sau cơn khoái lạc. Nam nằm im, tay vẫn đặt trên ngực mẹ, cảm nhận nhịp tim bà đập nhanh dần chậm lại, và cậu thì thầm: "Ngủ ngon mẹ ạ." Họ chìm vào giấc ngủ, với hơi ấm từ cơ thể nhau lan tỏa trong đêm khuya oi bức, một bí mật mới khắc sâu giữa mẹ con.

Sài Gòn ngoài cửa sổ vẫn im ắng, với tiếng mưa rơi lộp độp và ánh trăng non le lói, và Nam biết rằng, đêm nay đã thay đổi mọi thứ – một chương mới của tình yêu thương và dục vọng, giữa cậu và người phụ nữ đã sinh ra cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com