Chương 2: Lớp 10A1
Một tuần trôi qua nhanh như một cơn gió thoảng qua những con phố Sài Gòn nhộn nhịp. Những ngày đầu lớp 10 của Nam không còn là những giờ học căng thẳng với bài vở chồng chất, mà dần trở thành nhịp điệu quen thuộc: tiếng chuông reo vang vào lớp, những tiết Toán dài dằng dặc với công thức hàm số rối rắm, và những giờ ra chơi rộn ràng tiếng cười đùa dưới sân trường rợp bóng phượng vĩ. Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai, với những dãy lớp học hai tầng sơn trắng xóa, đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cậu. Nam vẫn giữ thói quen ngồi gần cửa sổ, nơi ánh nắng chiều len qua khe lá, vẽ nên những vệt sáng lung linh trên mặt bàn gỗ bóng loáng. Và bên cạnh cậu, luôn là Minh – cậu bạn với nụ cười toe toét và giọng nói trầm ấm, người đã biến những buổi học khô khan thành những cuộc trò chuyện bất tận.
Minh không chỉ là bạn cùng lớp; cậu ấy là người bạn thân thiết đầu tiên mà Nam có được ở ngôi trường mới này. Họ nhanh chóng hòa nhập vào nhóm con trai lớp 10A1 – một đám bạn lăng nhăng, đầy năng lượng tuổi mới lớn. Có Huy, thằng bé cao to lực lưỡng ngồi bàn đầu, với sở thích khoe khoang về những trận game online đêm khuya; rồi đến Tuấn, cậu bạn da ngăm đen với mái tóc bù xù, luôn mang theo quả bóng tennis để ném qua ném lại trong giờ ra chơi; và cuối cùng là Đức, thằng nhỏ ít nói nhưng chân sút lợi hại, hay ngồi một góc vẽ vời những sơ đồ chiến thuật bóng đá lên vở bài tập. Nhóm bốn thằng tụ tập ở góc sân trường mỗi giờ ra chơi, bàn tán đủ thứ trên đời: từ bài kiểm tra Văn sắp tới với những câu thơ Tràng giang buồn man mác, đến những bộ phim siêu anh hùng mới ra rạp. Minh là trung tâm của nhóm, với khả năng kết nối mọi người bằng những câu chuyện hài hước và những lời mời gọi nhiệt tình. "Ê tụi bây, cuối tuần này đi đá bóng đi, công viên Lê Văn Tám ấy, sân cỏ nhân tạo mới mở," Minh đề nghị vào một buổi chiều thứ Sáu, khi cả bọn đang ngồi dài trên bậc thềm đá, mồ hôi nhễ nhại sau giờ Thể dục.
Nam gật đầu ngay lập tức, lòng háo hức dâng trào. Cậu yêu bóng đá từ nhỏ, những buổi chiều theo bố ra sân đất sau nhà ở Bình Thạnh, nơi cậu học cách sút bóng bằng đôi chân trần đầy vết xước. Nhưng từ khi lên cấp ba, với lịch học dày đặc và những buổi học thêm cuối tuần, cậu ít có cơ hội chơi thể thao hơn. Ý tưởng của Minh như một luồng gió mát, xua tan cái oi bức của những ngày học hành mệt mỏi. "Ừ, đi chứ! Mình làm đội trưởng nhé," Nam cười, vỗ vai Minh. Huy chen vào, giọng oang oang: "Đội trưởng gì, tao làm thủ môn, không ai cản nổi." Tuấn cười khẩy: "Thủ môn mà mày, lần trước đá còn để thủng lưới ba bàn." Đức chỉ gật đầu, nhưng đôi mắt cậu ánh lên sự đồng tình. Thế là kế hoạch được vạch ra ngay tại chỗ: chiều thứ Bảy, năm giờ, sân bóng ở công viên Lê Văn Tám, mỗi thằng mang theo một chai nước và một ít tiền lẻ để thuê sân. Minh hứa sẽ lo phần liên lạc với vài thằng bạn lớp bên, để trận đấu thêm phần kịch tính.
Thứ Bảy đến trong một buổi sáng dịu mát hiếm hoi của Sài Gòn tháng Chín. Nam thức dậy muộn hơn thường lệ, tám giờ sáng, khi ánh nắng đã len qua rèm cửa sổ mỏng manh, vẽ nên những vệt sáng vàng óng trên sàn nhà lát gạch hoa cũ kỹ. Cậu nằm ì trên giường một lúc, suy nghĩ miên man về tuần học vừa qua. Những buổi chiều tan học, Minh thường rủ cậu về nhà chơi, và hai đứa ngồi ở phòng khách rộng rãi nhà Minh ở quận 3, chơi game trên chiếc PlayStation mà bố cậu bạn mua tặng. Nhà Minh khác hẳn căn nhà nhỏ hẹp của Nam: một căn hộ ba phòng ngủ trên tầng bảy của chung cư cao cấp, với ban công nhìn ra dòng sông Sài Gòn lấp lánh, và những bức tranh trừu tượng treo tường do chính mẹ Minh vẽ. Cô Tú – người phụ nữ mà Nam vẫn chưa thể quên được từ ngày đầu gặp gỡ – luôn xuất hiện với nụ cười ấm áp, mang ra những đĩa trái cây tươi mát hoặc ly sinh tố dâu tây mát lạnh. "Ăn đi cháu, học hành mệt thì phải bổ sung vitamin," cô nói, giọng nhẹ nhàng như tiếng lá xào xạc. Nam luôn lúng túng trước sự quan tâm ấy, mặt đỏ bừng và chỉ biết gật đầu cảm ơn, trong khi Minh vô tư cười đùa. Cậu không dám thừa nhận, nhưng hình ảnh cô Tú đã len lỏi vào những giấc mơ của cậu: mái tóc dài uốn lọn, đôi mắt đen láy, và nụ cười khiến tim cậu đập loạn nhịp. Đó là một cảm xúc lạ lùng, không tên, mà cậu giấu kín trong lòng, sợ rằng nếu nói ra, nó sẽ tan biến như bọt biển.
Nam lắc đầu, xua tan những suy nghĩ ấy, rồi bật dậy khỏi giường. Mẹ cậu đã đi chợ từ sớm, để lại mẩu giấy trên bàn bếp: "Con ăn sáng trong tủ lạnh nhé, chiều về mẹ nấu canh chua cá lóc." Cậu nhanh chóng nuốt vội ổ bánh mì kẹp pate, thay bộ quần short thể thao màu xanh dương và chiếc áo phông in hình Lionel Messi – món quà từ bố nhân dịp khai giảng. Bố cậu, ông Hải, đang ngồi ở bàn ăn với tờ báo Tuổi Trẻ trên tay, cặp kính cận trễ xuống sống mũi. "Đi đá bóng với bạn hả con? Cẩn thận kẻo chấn thương, lớp 10 học hành quan trọng lắm," ông dặn dò, giọng trầm ấm nhưng đầy lo lắng. Nam cười, ôm vai bố: "Dạ, con biết rồi. Chỉ chơi cho vui thôi." Ông Hải gật đầu, rồi quay lại với trang báo, nơi những tin tức về đội tuyển Việt Nam đang làm ông say sưa. Nam xỏ đôi giày thể thao cũ kỹ, đeo balo chứa chai nước và chiếc điện thoại Nokia cùi bắp, rồi đạp xe ra đường. Quận Bình Thạnh vào cuối tuần luôn đông đúc hơn: những hàng quán vỉa hè bán phở bò thơm lừng, tiếng nhạc bolero văng vẳng từ quán cà phê ven đường, và dòng xe máy chen chúc hướng về trung tâm thành phố.
Công viên Lê Văn Tám nằm ở rìa quận 3, một khoảng xanh hiếm hoi giữa lòng Sài Gòn đô thị hóa. Nam đến nơi lúc bốn giờ ba mươi, mồ hôi nhễ nhại vì phải đạp xe hơn hai cây số dưới nắng chiều gay gắt. Sân bóng cỏ nhân tạo mới mở cách đây vài tháng, với mặt cỏ xanh mướt được tưới nước đều đặn, và khung thành sắt trắng bóng loáng. Xung quanh là những hàng cây cổ thụ rợp bóng, xen lẫn tiếng cười đùa của trẻ con chơi đuổi bắt và những nhóm người lớn tập yoga dưới tán lá. Minh đã đến từ sớm, đang đứng ở cổng sân với quả bóng da Adidas mới toanh trên tay, mặc bộ đồ thể thao Nike sành điệu. "Ê Nam, mày đến rồi! Tụi kia sắp tới, tao vừa gọi cho Huy," Minh reo lên, vỗ vai cậu bạn một cái rõ đau. Nam cười, lau mồ hôi bằng mu bàn tay: "Sân đẹp phết nhỉ? Thuê bao nhiêu một tiếng?" Minh nhún vai: "Hai trăm nghìn thôi, chia đầu người chả đáng là bao. Hôm nay tao làm tiền đạo, mày hỗ trợ nhé."
Chẳng mấy chốc, cả nhóm tụ họp đầy đủ. Huy đến trên chiếc xe đạp điện, mặt đỏ au vì chạy vội từ quận Phú Nhuận. Tuấn và Đức đi chung xe máy của anh trai Tuấn, mang theo túi đựng bóng và khăn mặt. Thêm vào đó là hai thằng bạn lớp 10A2 mà Minh quen từ hè: một thằng tên Phong, cao lêu nghêu với khả năng chuyền bóng chính xác, và thằng khác là Kiên, thủ môn dự bị với đôi găng tay cũ kỹ. Tổng cộng tám thằng, chia làm hai đội: đội Xanh của Nam, Minh, Huy, Tuấn; đội Đỏ của Đức, Phong, Kiên và hai thằng nữa. Chúng thuê sân từ năm giờ đến sáu giờ ba mươi, và trọng tài danh dự là ông chú bán nước ngọt ngoài cổng – một người đàn ông trung niên với chiếc còi treo cổ và giọng nói oang oang. "Các cháu chơi fair play nhé, không thì chú phạt thẻ đỏ!" ông cười, thổi còi khai cuộc.
Trận đấu bắt đầu trong không khí sôi động, với những cú sút đầu tiên vang lên lanh lảnh trên mặt cỏ xanh. Đội Xanh của Nam tấn công ngay từ phút đầu, Minh dẫn bóng dũng mãnh qua trung tuyến, chuyền ngang cho Nam đang chờ sẵn ở cánh phải. Nam nhận bóng khéo léo, chân phải vung lên, sút một cú volley căng như kẻ chỉ, nhưng thủ môn đội Đỏ – thằng Kiên – bay người cản phá ngoạn mục. "Giỏi đấy mày!" Nam hét lên, chạy về hỗ trợ phòng ngự. Huy, ở vị trí thủ môn, cười lớn: "Để tao lo, tụi mày cứ tấn công đi!" Nhưng đội Đỏ không vừa: Đức, với đôi chân nhanh nhẹn, dẫn bóng solo qua Tuấn, rồi kiến tạo cho Phong sút cận thành. Bóng bay vèo qua đầu Huy, nằm gọn trong lưới. Một không – không. Đội Đỏ dẫn trước. "Mẹ kiếp, tỉnh lại đi tụi bây!" Minh gầm gừ, lau mồ hôi bằng ống tay áo, đôi mắt long lên quyết tâm.
Trận đấu kéo dài với những pha tranh chấp gay gắt, mồ hôi thấm đẫm áo, và tiếng hô hào vang vọng khắp sân. Nam cảm nhận rõ ràng sức sống tuổi trẻ trong từng cú chạm bóng: đôi chân cậu mỏi nhừ sau những lần chạy chỗ không ngừng, nhưng lòng thì phấn khích tột độ. Cậu nhớ về những trận bóng thời thơ ấu, khi cậu và lũ bạn hàng xóm chơi trên sân đất đầy ổ gà, với quả bóng tự quấn bằng tất cũ. Giờ đây, trên sân cỏ chuyên nghiệp này, mọi thứ khác hẳn – chuyên nghiệp hơn, nhưng cũng gần gũi hơn nhờ tình bạn mới chớm. Minh là một tiền đạo thực thụ: cậu ấy dẫn bóng lắt léo, qua người đối thủ bằng những pha xoay sở khéo léo, và ghi bàn gỡ hòa ở phút thứ mười lăm với một cú sút phạt cong người đẹp như mơ. "Yeah! Đó mới là Minh của tao!" Nam reo hò, chạy đến ôm chầm lấy bạn, hai thằng cười ngặt nghẽo giữa vòng vây đồng đội.
Giữa giờ nghỉ, cả bọn ngồi quây quần dưới gốc cây me lớn bên lề sân, uống nước ngọt có ga mua từ ông chú trọng tài. Tuấn kể chuyện cười về cô giáo Lý hay bắt chước giọng miền Bắc, khiến mọi người cười lăn lộn. Đức, thường ngày ít nói, hôm nay cũng góp chuyện: "Mai mốt lập đội lớp chính thức đi, thi đấu với lớp khác." Ý tưởng được hưởng ứng nhiệt liệt, và Nam thấy lòng mình ấm áp. Nhóm bạn này không chỉ là chỗ chơi; chúng là những người anh em, chia sẻ những niềm vui nhỏ bé giữa guồng quay học hành. Minh quay sang Nam, thì thầm: "Mày chơi hay lắm, cú volley ban nãy suýt ghi bàn rồi. Lần sau tao chuyền cho mày nhiều hơn." Nam gật đầu, nhưng ánh mắt cậu vô tình liếc về phía cổng sân, nơi một chiếc xe hơi màu bạc quen thuộc vừa đỗ lại. Tim cậu đập thình thịch khi nhận ra cô Tú – mẹ Minh – đang bước xuống xe, mặc chiếc áo sơ mi trắng ôm sát và quần jeans xanh nhạt, mái tóc buộc cao gọn gàng, toát lên vẻ trẻ trung năng động.
Cô Tú đến đón Minh, như mọi cuối tuần, nhưng hôm nay cô mang theo một túi xách lớn chứa khăn lạnh và trái cây. "Minh! Mẹ mang nước chanh đây, uống đi con, trời nóng thế này," cô gọi, giọng vang vọng qua sân cỏ. Minh chạy ùa đến, ôm mẹ một cái nhanh: "Mẹ đến rồi! Trận đấu đang hay lắm, đội con đang dẫn." Cô Tú cười, quay sang nhóm bạn: "Chào các cháu! Chơi vui nhé, cô mang ít dưa hấu mát lạnh đây, ai khát thì lấy." Nam đứng chết trân, cố gắng giữ giọng bình tĩnh khi cô đưa cho cậu miếng dưa đỏ mọng: "Cảm ơn cô." Bàn tay cô chạm nhẹ vào tay cậu, và cậu cảm nhận rõ ràng sự mềm mại ấm áp ấy, khiến mặt cậu nóng bừng. Cô Tú không nhận ra sự lúng túng của cậu, chỉ mỉm cười: "Nam phải không? Minh kể về cháu nhiều lắm. Cháu chơi bóng giỏi đấy, lần sau rủ thêm bạn đến nhà cô chơi nhé." Lời nói ấy như một dòng điện chạy qua người Nam, cậu chỉ biết gật đầu, nuốt vội miếng dưa để che giấu nụ cười ngượng ngùng.
Trận đấu tiếp tục với phần thi đấu kịch tính hơn. Đội Xanh gỡ hòa, rồi dẫn trước nhờ bàn thắng của Tuấn từ một pha đánh đầu hiểm hóc. Nhưng đội Đỏ không chịu thua: Đức ghi bàn san bằng tỉ số ở phút cuối, và trận đấu kết thúc với kết quả hòa hai – hai. Còi trọng tài vang lên, cả bọn ôm nhau cười đùa, mồ hôi hòa quyện với niềm vui chiến thắng. "Lần sau tao thắng mày chắc rồi," Phong nói với Minh, vỗ vai cậu bạn. Chúng thu dọn đồ đạc, trả sân, rồi ra quán nước ngọt ven công viên ngồi lai rai. Cô Tú chờ ở đó, trò chuyện với các cậu bé như một người chị lớn: hỏi han về trường lớp, khuyên nhủ giữ gìn sức khỏe. Nam ngồi im lặng một góc, lắng nghe giọng cô, lòng dâng trào cảm xúc lẫn lộn. Minh quay sang cậu: "Ê, về nhà tao ăn tối đi, mẹ nấu bò xào hành tây ngon lắm." Nam lắc đầu: "Thôi, hôm nay về nhà với bố mẹ. Mai gặp ở lớp nhé." Cậu chào tạm biệt, đạp xe về dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, lòng đầy những suy tư.
Về đến nhà, Nam tắm rửa sạch sẽ, rồi ngồi vào bàn ăn với bố mẹ. Bữa tối giản dị: canh chua cá lóc chua cay, đĩa rau muống xào tỏi thơm lừng, và cơm trắng nóng hổi. Mẹ cậu hỏi han về trận bóng, và Nam kể say sưa, giấu đi phần về cô Tú. Bố cậu cười: "Bạn bè tốt là quý, con ạ. Giữ gìn nhé." Đêm ấy, nằm trên giường, Nam nhìn ra cửa sổ, nơi những ánh đèn neon từ xa le lói. Một tuần nữa trôi qua, nhưng cậu biết, những ngày tháng lớp 10 này sẽ đầy những kỷ niệm đẹp đẽ – những trận bóng, những người bạn, và có lẽ, một bóng hình dịu dàng sẽ còn ám ảnh cậu lâu dài. Sài Gòn ngoài kia vẫn thức, với nhịp sống không ngừng nghỉ, và Nam mỉm cười, chìm vào giấc ngủ với giấc mơ về những cú sút tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com