Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Xem diễu binh cùng cô Tú

Những ngày cuối tháng Tư ở Sài Gòn luôn mang một vẻ hứng khởi đặc biệt, khi nắng tháng Tư chang chang len lỏi qua những tán lá phượng vĩ đỏ rực trên các con phố trung tâm, vẽ nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường nhựa bóng loáng sau cơn mưa rào bất chợt. Lễ 30/4 – Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước – không chỉ là một ngày lễ quốc gia với những cuộc diễu binh hoành tráng trên đường Lê Duẩn, mà còn là dịp để mọi người tạm gác lại guồng quay học hành và công việc, đổ về trung tâm thành phố để hòa mình vào không khí lễ hội rộn ràng. Những hàng cờ đỏ sao vàng bay phất phới từ các tòa nhà cao tầng, tiếng kèn đồng vang vọng từ những buổi tập dượt của các đơn vị quân đội, và dòng người tấp nập đổ về từ các quận ngoại ô, tạo nên một bức tranh sống động của Sài Gòn – thành phố không ngủ, luôn sẵn sàng chào đón những khoảnh khắc lịch sử lặp lại mỗi năm. Đối với Nam, lễ 30/4 năm nay không chỉ là cơ hội để cậu tạm quên đi những xung đột nội tâm đang lớn dần trong lòng mình sau kỳ thi giữa kỳ học kỳ 2 lớp 10 – nơi cậu đã đạt điểm khá với tám điểm Toán nhờ Minh hướng dẫn, và chín điểm Văn khiến cô Lan khen ngợi – mà còn là một thử thách mới, khi Minh rủ cậu đi xem diễu binh cùng gia đình. Lời mời ấy, được thốt ra trong giờ ra chơi dưới gốc phượng già với nụ cười toe toét quen thuộc của cậu bạn thân thiết: "Ê Nam, 30/4 năm nay diễu binh hoành tráng lắm, qua nhà tao đi xem cùng gia đình. Mẹ tao làm bánh mì thịt nướng mang theo, đông vui bỏ mẹ!" – đã khiến cậu gật đầu ngay lập tức, dù trong lòng dâng trào một nỗi hồi hộp khó tả. Đi cùng gia đình Minh đồng nghĩa với việc gặp lại cô Tú – người phụ nữ ba mươi tám tuổi với vẻ đẹp chín muồi đã ám ảnh cậu từ những buổi học vẽ, từ đêm dài cậu lén vào phòng bà để sờ ngực, bú núm vú hồng hào, móc lồn mọng nước và bú lồn bà đến cực khoái trong giấc ngủ sâu, đến khoảnh khắc gần đây nhất khi bà làm mẫu vẽ người trong chiếc váy xanh ngọc chiffon mỏng manh cậu tặng sinh nhật, với những đường cong cơ thể phác thảo rõ nét dưới nắng xuân khiến nét bút cậu run rẩy trên giấy.

Nam đã cố gắng chôn vùi những bí mật ấy sâu dưới lớp vở bài tập và những trận đá bóng cuồng nhiệt ở công viên Lê Văn Tám, nơi cậu có thể trút bỏ năng lượng tuổi mới lớn vào những cú sút mạnh mẽ, quên đi nỗi day dứt từ hình ảnh cơ thể mẹ co giật dưới những chạm khẽ của cậu trong đêm ba đi công tác, hay sự run rẩy thầm lặng từ lồn cô Tú khi cậu bú mút đưa bà đến đỉnh điểm trong giấc mộng mị. Nhưng chúng vẫn quay lại, như những nét màu loang lổ trên bức tranh chưa khô, len lỏi vào những giấc mơ chập chờn của cậu mỗi đêm. Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai đã trở lại nhịp sống thường ngày sau kỳ thi, với những buổi học dài dằng dặc dưới mái hiên rỉ sét vì mưa, và những giờ ra chơi ồn ào nơi lũ con trai lớp 10A1 tụ tập dưới gốc phượng già để bàn tán về kế hoạch lễ 30/4. Huy khoe khoang về chuyến đi biển Vũng Tàu với gia đình, Tuấn than vãn vì phải theo bố mẹ về quê miền Tây, còn Đức thì lẳng lặng ghi chép lịch diễu binh vào sổ tay nhỏ, đôi mắt ánh lên vẻ kiên trì thầm lặng. Minh, như thường lệ, là trung tâm của những cuộc trò chuyện ấy, với nụ cười toe toét và những câu chuyện hài hước: "Tao với Nam đi xem diễu binh, đông bỏ mẹ, chắc lạc nhau luôn."

Một tuần trước ngày 30/4, Minh đã nhắc lại lời mời trong giờ ra chơi, kéo Nam ra góc sân vắng hơn dưới tán phượng rợp bóng: "Ê Nam, mai mốt 30/4 nhớ qua nhà tao sớm nhé. Mẹ tao chuẩn bị bánh mì thịt nướng, bố tao lái xe chở cả nhà đi xem ở đường Lê Duẩn. Đông vui lắm, diễu binh năm nay có cả xe tăng với máy bay flycam." Giọng Minh hào hứng, xen lẫn chút bí mật, khiến Nam gật đầu ngay lập tức, dù trong lòng cậu dâng trào một nỗi bồn chồn khó tả – không chỉ vì không khí lễ hội, mà còn vì cơ hội được gần cô Tú giữa dòng người đông đúc, nơi những chạm khẽ vô tình có thể khơi dậy dục vọng cậu cố kìm nén. "Ừ, tao qua. Mang theo nước uống kẻo khát." Nam đáp, cố giữ giọng bình thản, và Minh vỗ vai cậu một cái rõ đau: "Ok, bro! Mai gặp." Họ quay lại nhóm bạn với những câu chuyện bóng đá, nhưng trong lòng Nam, ý tưởng ấy đã nảy mầm thành một nỗi háo hức xen lẫn lo sợ – háo hức vì sự gần gũi với cô Tú, lo sợ vì những ham muốn có thể trỗi dậy giữa đám đông chen chúc.

Ngày 30/4 đến trong một buổi sáng nắng ấm áp dịu dàng của Sài Gòn, khi bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, và gió heo may cuối mùa thổi nhẹ qua những hàng cây ven đường, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng từ công viên Tao Đàn gần đó. Nam thức dậy lúc sáu giờ rưỡi, sớm hơn thường lệ, khi ánh bình minh vừa hé lộ qua khe cửa sổ căn phòng nhỏ hẹp, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn gạch hoa cũ kỹ. Cậu nằm im một lúc trên chiếc giường đơn cứng ngắc, lắng nghe tiếng bà Hà tất bật chuẩn bị bữa sáng trong góc bếp chật hẹp – tiếng chảo xèo xèo khi chiên trứng ốp la, mùi bánh mì nướng thơm lừng từ lò than tổ ong cũ kỹ. Những ngày sau kỳ thi, cậu đã cố gắng giữ khoảng cách với mẹ – tránh những cái ôm ấm áp mỗi sáng, tránh ánh mắt hiền hậu của bà khi bà gắp thức ăn vào chén cậu – vì nỗi day dứt từ đêm ba đi công tác, khi cậu ôm chầm lấy bà từ phía sau trong bếp, cọ chim giữa háng bà khiến bà đạt cực khoái với tiếng rên "mẹ sướng quá" và tinh dịch cậu xuất lên quần bà ba mỏng manh, những vệt trắng đục loang lổ trên vải xanh nhạt mà bà giặt sạch trong im lặng sau đó. Bà Hà vẫn đối xử với cậu như mọi ngày, với nụ cười ấm áp và những lời dặn dò yêu thương, nhưng Nam nhận ra một chút khác lạ – một sự im lặng thầm lặng, một ánh mắt né tránh khi cậu vô tình chạm tay bà, như thể bà đang đấu tranh nội tâm với những khoái lạc tội lỗi mà bản năng mẹ con đã khơi dậy.

Nam bật dậy, tắm rửa sạch sẽ dưới vòi sen sân sau với nước mát lạnh xối xả, cố gắng xua tan những hình ảnh len lỏi: cơ thể mẹ uốn éo dưới nhịp cọ của cậu trong bếp, lồn bà co thắt mạnh mẽ qua lớp quần lót ẩm ướt, dịch tiết rỉ ra ướt đẫm quần bà ba, và tiếng rên khẽ "đừng... mẹ không chịu nổi" xen lẫn "mẹ sướng quá". Những hình ảnh ấy khiến chim cậu nửa cương cứng dưới vòi sen, nhưng cậu nhanh chóng mặc bộ đồ thể thao đơn giản – chiếc áo phông xám rộng thùng thình để che giấu sự hồi hộp, quần short đen thoải mái, và đôi giày sneaker trắng đã hơi ngả màu vì những trận đá bóng cuối tuần. Balo nhỏ chứa chai nước uống và khăn mặt trên vai, cậu bước ra bàn ăn ngoài sân, nơi bà Hà đang tất bật bên đĩa bánh mì kẹp trứng ốp la còn nóng hổi: "Dậy sớm thế con? Hôm nay đi xem diễu binh với bạn hả? Ăn sáng đi kẻo muộn, đường đông lắm." Bà mặc chiếc áo bà ba cotton mỏng màu xanh nhạt, vóc dáng đầy đặn toát lên sự mộc mạc khỏe mạnh, mái tóc buộc gọn sau gáy lòa xòa vài sợi vì mồ hôi oi bức tháng Tư, và đôi mắt một mí hiền hậu ánh lên lo lắng quen thuộc. Nam ngồi xuống ghế nhựa thấp, cắn một miếng bánh giòn tan, vị béo ngậy lan tỏa trên đầu lưỡi: "Dạ mẹ ơi, Minh rủ con đi xem với gia đình nó. Diễu binh hoành tráng lắm, có xe tăng máy bay. Con về muộn thì gọi mẹ đón nhé." Bà Hà gật đầu, lau tay vào tạp dề, ngồi xuống đối diện cậu: "Ừ, bạn bè tốt là quý. Nhưng đông người, cẩn thận kẻo lạc. Mẹ nghe diễu binh năm nay lớn, chắc chen chúc bỏ mẹ." Lời nói ấy vang lên ấm áp, nhưng Nam nhận ra một chút run rẩy thầm lặng trong giọng bà – run rẩy từ những khoảnh khắc gần đây, khi bà để con trai chạm vào cơ thể mình trong bếp, đạt cực khoái với tinh dịch cậu xuất lên quần bà ba, và bà giặt sạch trong im lặng sau đó mà không một lời trách móc.

Ăn sáng xong, Nam đạp xe ra đường lớn Điện Biên Phủ, gió tháng Tư mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng từ những hàng cây ven đường. Hành trình từ Bình Thạnh qua quận 3 mất hơn nửa giờ dưới nắng ấm áp, với những con phố đã nhộn nhịp từ sớm: tiếng rao hàng vang vọng từ xe đẩy bán bánh mì thịt nướng nóng hổi, những nhóm gia đình mặc áo phông in hình cờ đỏ sao vàng ùa ra từ các ngõ ngách, và dòng xe máy chen chúc hướng về trung tâm thành phố để đón lễ hội. Tim cậu đập nhanh hơn khi chung cư trên đường Lý Chính Thắng hiện ra trước mắt, với sảnh chính rộng rãi và những chậu hoa giấy đỏ rực ở góc tường, như lời chào đón cho ngày lễ lớn. Nam dựng xe ở bãi gửi dưới hầm, lau vội mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, rồi bước vào thang máy với trái tim hồi hộp. Cậu soi mình trong gương: chiếc áo phông xám đơn giản, quần short đen thoải mái, và đôi giày sneaker trắng đã hơi ngả màu. Thang máy dừng ở tầng bảy với tiếng "ting" nhẹ nhàng, và cánh cửa phòng 702 mở ra trước mặt cậu, với Minh đứng đó, mặc chiếc áo phông cờ đỏ sao vàng rực rỡ và quần short thể thao, nụ cười toe toét: "Nam! Vào đi mày, tụi tao sẵn sàng rồi. Mẹ tao làm bánh mì thịt nướng đầy đủ, bố tao lái xe chở cả nhà đi Lê Duẩn. Đông vui bỏ mẹ, chuẩn bị tinh thần chen chúc nhé!"

Phòng khách rộng rãi thoang thoảng mùi thịt nướng thơm lừng từ bếp, bộ sofa da nâu chất đầy túi xách và chai nước uống, và bức tường kính nhìn ra ban công nơi những chậu lan tím đang nở bung dưới nắng tháng Tư. Ông Tuấn – bố Minh – đang kiểm tra chìa khóa xe ở quầy bar nhỏ, khuôn mặt vuông vức với nụ cười thân thiện: "Nam đến rồi à cháu? Chú chở cháu đi xem diễu binh, vui lắm. Năm nay có cả flycam quay trực tiếp." Nam chào chú, giọng hơi run: "Dạ chào chú. Cháu háo hức lắm ạ." Và rồi, cô Tú bước ra từ bếp, mang theo khay bánh mì thịt nướng cuốn chặt chẽ với dưa leo và rau thơm tươi xanh, bà mặc chiếc váy maxi dài qua gối màu xanh dương nhạt – vải cotton thoáng mát ôm sát vóc dáng thon thả, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và bầu ngực đầy đặn căng tròn, mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai, và nụ cười ấm áp lộ ra hàm răng trắng đều khi bà nhìn cậu: "Chào cháu Nam! Cô làm bánh mì thịt nướng, cháu ăn thử đi. Hôm nay đông vui, nhớ giữ chặt tay cô kẻo lạc giữa dòng người." Giọng bà ngọt ngào với khẩu âm miền Nam, khiến Nam đỏ mặt, ánh mắt cậu vô thức lướt qua cơ thể bà – váy maxi bay nhẹ theo nhịp bước, phác họa rõ nét đường cong hông rộng và bờ mông tròn trịa cong vút khi bà cúi xuống đặt khay, bầu ngực nhấp nhô theo nhịp thở khiến núm vú hồng hào in hằn mờ ảo qua lớp vải mỏng. Nỗi rạo rực dâng trào từ bụng dưới, nóng bỏng và nguyên thủy, khiến chim cậu nửa cương cứng dưới lớp quần short, và cậu phải quay mặt đi: "Dạ chào cô. Cháu ăn thử ạ, ngon lắm."

Cả nhà nhanh chóng lên xe Innova màu bạc của ông Tuấn, với Minh ngồi ghế trước bên bố, Nam và cô Tú ngồi ghế sau sát nhau, balo nhỏ chứa nước uống và khăn mặt trên đùi cậu. Xe lăn bánh êm ru qua những con phố quận 3, từ Lý Chính Thắng rẽ vào đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa rợp bóng cây, hướng về trung tâm thành phố nơi đường Lê Duẩn – nơi diễn ra diễu binh – đã bắt đầu nhộn nhịp từ sớm. Ông Tuấn lái xe khéo léo giữa dòng xe đông đúc, giọng trầm ấm kể chuyện xưa về lễ 30/4 năm 1975: "Hồi chú bằng tuổi tụi con, chú theo bố xem diễu binh đầu tiên, xe tăng rầm rập, dân Sài Gòn reo hò bỏ mẹ." Minh chen vào, cười lớn: "Bố kể hoài, năm nay có flycam quay 4K, đẹp hơn xưa nhiều." Cô Tú ngồi sát Nam, thân hình bà ép nhẹ vào cậu theo nhịp xe xóc nảy, hương nước hoa hoa nhài thoang thoảng phả vào mũi cậu, và chiếc váy maxi mỏng cọ nhẹ vào đùi cậu qua lớp quần short: "Cháu háo hức không? Diễu binh vui lắm, nhưng đông người, nhớ giữ chặt tay cô nhé." Bà cười, bàn tay thon thả chạm nhẹ vào tay cậu trên ghế, một cử chỉ bảo vệ tự nhiên nhưng khiến Nam run lên – bàn tay bà mềm mại ấm áp, ngón tay dài thanh thoát đan nhẹ vào tay cậu, và cậu siết chặt hơn, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ cơ thể bà lan tỏa, khơi dậy nỗi rạo rực quen thuộc từ những buổi học vẽ và đêm dài cậu lén vào phòng bà.

Xe đến đường Lê Duẩn lúc chín giờ sáng, khi nắng tháng Tư đã chang chang trên mặt đường rộng thênh thang được rào chắn kín mít bằng hàng rào sắt và lực lượng an ninh mặc đồng phục xanh lá. Dòng người đã đổ về đông nghịt từ các quận – những gia đình mặc áo phông cờ đỏ sao vàng cầm cờ nhỏ xíu, những nhóm bạn trẻ giơ điện thoại quay live stream, và những cụ già ngồi trên ghế nhựa dã chiến kể chuyện xưa cho cháu chắt nghe. Ông Tuấn đỗ xe ở bãi gửi tạm cách xa nửa cây số, rồi cả nhà chen vào dòng người, Minh đi sát bố với nụ cười hào hứng: "Bố ơi, đi nhanh lên, chỗ ngồi tốt ở phía trước kìa!" Ông Tuấn gật đầu, kéo tay con trai len lỏi qua đám đông: "Ừ, đi theo bố, đông quá con ơi." Nam và cô Tú bị dòng người đẩy lại phía sau, bà nắm chặt tay cậu giữa sự chen lấn: "Giữ chặt tay cô cháu ơi, đông bỏ mẹ!" Giọng bà thì thầm, bàn tay thon thả siết chặt tay cậu, và Nam gật đầu, vòng tay kia qua vai bà một cách tự nhiên để bảo vệ bà khỏi dòng người xô đẩy: "Dạ cô yên tâm, con giữ cô mà." Cái ôm vai ấy – tay cậu vòng qua vai bà, ép sát thân hình thon thả của bà vào người cậu – khiến cô Tú cười khẽ, thân hình bà nép sát hơn theo dòng người: "Cảm ơn cháu, đông vui quá."

Dòng người chen chúc tiến về phía khán đài tạm trên đường Lê Duẩn, nơi những hàng ghế nhựa dã chiến đã kín chỗ, tiếng kèn đồng từ dàn nhạc lễ hội vang vọng từ xa, và cờ đỏ sao vàng bay phất phới từ các tòa nhà cao tầng hai bên đường. Nam và cô Tú bị đẩy sát nhau hơn, tay cậu vẫn vòng qua vai bà, thân hình cậu ép sát lưng bà qua lớp váy maxi mỏng manh, và giữa sự xô đẩy của đám đông, chim cậu – vốn đã nhạy cảm từ khi ngồi xe sát bà – đột ngột cương cứng dưới lớp quần short, chọc nhẹ vào bờ mông tròn trịa cong vút của bà qua lớp vải váy. Một cảm giác nóng bỏng, nguyên thủy lan tỏa từ hạ bộ cậu, khiến cậu khựng lại, nhưng dòng người tiếp tục đẩy, ép sát cậu vào bà hơn nữa, chim cậu trượt nhẹ giữa khe mông bà qua lớp vải mỏng, đầu khấc hồng hào cọ vào đường cong mềm mại ấy theo nhịp xô đẩy. Cô Tú khẽ run, thân hình bà cứng đờ một giây dưới sự chạm khẽ bất ngờ ấy, nhưng bà không quay đầu, chỉ siết chặt tay cậu hơn: "Đông quá cháu ơi... giữ chặt cô..." Giọng bà thì thầm, đầy bất ngờ nhưng cố giữ bình tĩnh, bàn tay thon thả đặt lên tay cậu trên vai mình, như một lời an ủi thầm lặng giữa đám đông chen lấn.

Nam không thể dừng lại – dòng người tiếp tục xô đẩy, ép sát cậu vào lưng bà, và chim cậu cọ nhẹ hơn theo nhịp bước chân chậm chạp, trượt lên xuống giữa khe mông tròn trịa cong vút của bà qua lớp váy maxi mỏng manh và quần lót cotton bên dưới. Sự ma sát ấy khiến cậu run lên, đầu khấc chọc sâu hơn vào đường cong mềm mại, cảm nhận rõ ràng sự đàn hồi ấm áp từ bờ mông bà, và cậu thì thầm vào tai bà: "Cô... con... con xin lỗi... đông quá..." Nhưng cô Tú chỉ lắc đầu nhẹ, giọng run run: "Không sao cháu... cứ giữ cô... xem diễu binh thôi..." Bà nép sát hơn vào cậu theo dòng người, thân hình bà uốn éo nhẹ theo nhịp cọ vô tình ấy, hông bà nhấc nhẹ đón nhận sự ma sát, như bản năng cơ thể phản ứng với khoái cảm mơ hồ giữa đám đông lễ hội. Nam tiếp tục, nhịp cọ của cậu nhanh hơn theo dòng người, chim cậu trượt giữa khe mông bà, đầu khấc chọc vào lớp vải váy mỏng, cảm nhận rõ ràng sự nóng bỏng từ da thịt bà lan tỏa qua lớp vải, và cậu siết chặt tay quanh vai bà để giữ thăng bằng, mũi hít lấy mùi nước hoa hoa nhài thoang thoảng từ tóc bà.

Diễu binh bắt đầu lúc mười giờ sáng, với tiếng kèn đồng vang vọng từ dàn nhạc lễ hội, những đoàn xe tăng T-55 rầm rập lăn bánh trên đường Lê Duẩn, cờ đỏ sao vàng bay phất phới từ các xe jeep chở bộ binh mặc đồng phục xanh lá, và tiếng reo hò của đám đông vang dội như sóng vỗ. Nam và cô Tú đứng sát nhau giữa dòng người chen chúc, tay cậu vẫn vòng qua vai bà, thân hình cậu ép sát lưng bà, chim cậu không ngừng cọ vào bờ mông tròn trịa qua lớp váy, theo nhịp xô đẩy của đám đông reo hò theo từng đoàn diễu hành. Mỗi lần xe tăng rầm rập qua, dòng người nhảy cẫng lên reo hò, ép sát cậu vào bà hơn, chim cậu trượt sâu giữa khe mông, đầu khấc chọc vào lớp vải mỏng chạm đến da thịt ấm áp của bà, và cô Tú khẽ run, hông bà uốn éo nhẹ theo nhịp cọ ấy, hơi thở bà dồn dập hơn dưới tiếng reo hò ầm ĩ: "Cháu... đông quá... giữ cô chặt vào..." Giọng bà thì thầm, đầy khoái cảm mơ hồ, bàn tay bà siết chặt tay cậu trên vai mình, thân hình bà nép sát hơn vào cậu như tìm chỗ dựa giữa đám đông.

Nam không thể dừng lại – dòng người tiếp tục xô đẩy theo nhịp diễu binh, với những chiếc máy bay Su-30MK2 gầm rú bay thấp trên đầu, khói pháo hoa bắn tung tóe từ các tòa nhà cao tầng, và tiếng hô khẩu hiệu "Việt Nam muôn năm!" vang vọng từ loa phát thanh. Chim cậu cọ mạnh hơn, nhịp nhàng như một bản giao hưởng dục vọng giữa lễ hội, đầu khấc trượt lên xuống giữa khe mông bà qua lớp váy maxi mỏng manh, cảm nhận rõ ràng sự đàn hồi mềm mại từ bờ mông tròn trịa, và cậu thì thầm vào tai bà giữa tiếng reo hò: "Cô... con... con xin lỗi... nhưng... đông quá..." Nhưng cô Tú chỉ lắc đầu, giọng run run: "Không sao... cứ... cứ giữ cô... xem hết diễu binh đi..." Bà nép sát hơn, hông bà nhấc nhẹ đón nhận nhịp cọ vô tình ấy, lồn bà – ẩn dưới lớp quần lót cotton mỏng – bắt đầu ẩm ướt theo bản năng, dịch tiết rỉ ra thấm qua vải váy ở phần mông, nhưng giữa đám đông ồn ào, bà không hay biết, chỉ tập trung vào diễu binh với tiếng reo hò che lấp mọi âm thanh.

Diễu binh kéo dài hơn hai giờ, với những đoàn bộ binh bước đều bước chỉnh tề, những chiếc xe tăng rầm rập lăn bánh, và những chiếc trực thăng Mi-24 bay lượn trên đầu với tiếng động cơ gầm rú vang vọng. Nam và cô Tú giữ nguyên tư thế ấy – tay cậu vòng qua vai bà, thân hình cậu ép sát lưng bà, chim cậu không ngừng cọ vào bờ mông tròn trịa qua lớp váy, theo nhịp xô đẩy của dòng người reo hò theo từng đoàn diễu hành. Mỗi lần đoàn xe jeep chở lãnh đạo qua, đám đông nhảy cẫng lên vỗ tay, ép sát cậu vào bà hơn nữa, chim cậu trượt sâu giữa khe mông, đầu khấc chọc vào lớp vải mỏng chạm đến da thịt ấm áp của bà, và cô Tú khẽ run, hông bà uốn éo nhẹ theo nhịp cọ ấy, hơi thở bà dồn dập hơn dưới tiếng hô khẩu hiệu ầm ĩ: "Cháu... đông... đông quá... giữ cô chặt..." Giọng bà thì thầm giữa tiếng reo hò, bàn tay bà siết chặt tay cậu trên vai mình, thân hình bà nép sát hơn vào cậu như tìm chỗ dựa, lồn bà co thắt mơ hồ theo khoái cảm vô tình từ ma sát, dịch tiết rỉ ra ướt đẫm quần lót nhưng bà không hay biết, chỉ mải mê xem diễu binh với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Nam tiếp tục, nhịp cọ của cậu nhanh hơn theo dòng người, chim cậu giật nhẹ giữa khe mông bà, đầu khấc trượt lên xuống qua lớp vải váy mỏng, cảm nhận rõ ràng sự nóng bỏng từ da thịt bà lan tỏa, và cậu siết chặt tay quanh vai bà để giữ thăng bằng, mũi hít lấy mùi nước hoa hoa nhài thoang thoảng từ tóc bà giữa tiếng kèn đồng vang vọng. Dục vọng dâng trào không thể kìm nén nữa, như một cơn sóng cuốn phăng đi mọi lý trí, và khi đoàn máy bay Su-30MK2 bay thấp gầm rú trên đầu với khói pháo hoa bắn tung tóe, dòng người nhảy cẫng lên reo hò điên cuồng, ép sát cậu vào bà đến mức chim cậu chọc sâu giữa khe mông, đầu khấc cọ mạnh vào lớp vải mỏng chạm đến khe âm hộ khép hờ của bà qua quần lót – Nam đạt đến đỉnh điểm, tinh dịch phun ra nóng bỏng, thấm qua quần short cậu và bắn lên váy maxi xanh dương nhạt của cô Tú ở phần mông, những vệt trắng đục loang lổ trên lớp vải chiffon mỏng manh, mùi mặn tanh lan tỏa mơ hồ giữa không khí lễ hội ồn ào. Cậu run rẩy, ôm chặt vai bà một giây cuối cùng, tinh dịch rỉ ra ướt đẫm váy bà, nhưng cô Tú không hề hay biết – bà vẫn reo hò theo đám đông, nụ cười rạng rỡ trên môi, thân hình bà nép sát vào cậu như tìm chỗ dựa, dòng người chen chúc che lấp mọi dấu vết, và tiếng kèn đồng vang vọng át đi mọi âm thanh.

Diễu binh kết thúc lúc trưa, với tiếng hô khẩu hiệu cuối cùng "Việt Nam muôn năm!" vang vọng từ loa phát thanh, và dòng người bắt đầu giải tán trong tiếng cười nói rộn ràng. Nam và cô Tú vẫn giữ nguyên tư thế ấy một lúc, tay cậu vòng qua vai bà, thân hình cậu ép sát lưng bà giữa đám đông tan dần, chim cậu giật giật vài cái cuối cùng với tinh dịch còn rỉ ra ướt đẫm váy bà ở phần mông, nhưng bà chỉ quay đầu cười với cậu: "Vui quá cháu ơi, diễu binh hay thật. Giờ về thôi, đông quá." Bà không hay biết gì về những vệt trắng đục loang lổ trên váy mình, chỉ vuốt nhẹ váy theo bản năng và nắm tay cậu len lỏi qua đám đông về chỗ xe. Nam đi bên bà, lòng đầy khoái lạc tội lỗi xen lẫn day dứt, biết rằng khoảnh khắc này sẽ ám ảnh cậu lâu dài – giữa lễ hội rộn ràng của ngày 30/4, một bí mật mới đã được khắc sâu giữa cậu và người phụ nữ ấy.

Sài Gòn ngoài kia vẫn nhộn nhịp, với nắng tháng Tư và gió heo may thoang thoảng, và Nam biết rằng, ngày lễ này không chỉ là thống nhất đất nước, mà còn là thống nhất những dục vọng thầm kín trong lòng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com