Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Họp phụ huynh

Những ngày cuối tháng Sáu ở Sài Gòn luôn mang một vẻ rực rỡ oi bức, khi những tán lá phượng vĩ đỏ rực nở bung trên sân trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai, nhuộm đỏ cả không gian từ những hàng cây ven đường Nguyễn Đình Chiểu đến những góc sân trường nơi lũ học sinh lớp 10A1 tụ tập sau giờ học cuối cùng của năm học. Kỳ thi cuối kỳ 2 lớp 10 đã khép lại như một cơn bão tố dữ dội, để lại trong lòng những cậu bé tuổi mới lớn những con điểm số quyết định cả năm học – tám điểm tám trung bình cho Nam, với Văn chín điểm năm rực rỡ như bông phượng đỏ thắm, Toán tám điểm nhờ Minh kiên nhẫn giải thích những công thức logarit rối rắm, và Lý tám điểm hai khiến cậu thở phào nhẹ nhõm sau những đêm dài ôn bài dưới ánh đèn bàn học leo lét ở căn nhà nhỏ quận Bình Thạnh. Kết quả ấy không chỉ là niềm tự hào của ông Hải – người bố kỹ sư xây dựng với đôi bàn tay chai sạn vỗ vai cậu mà giọng trầm ấm vang vọng: "Con trai bố giỏi lắm, lớp 10 kết thúc tốt đẹp, hè này bố mẹ cho con đi du lịch Đà Nẵng" – mà còn là niềm vui của bà Hà, người mẹ bán hàng rong ở chợ Bình Thạnh với nụ cười hiền hậu và nước mắt lăn dài trên má ngăm đen: "Con mẹ học giỏi, mẹ mừng rơi nước mắt. Hè này mẹ dạy con gói bánh xèo ăn cho vui." Nhưng đối với Nam, kỳ thi ấy không chỉ là những giờ phút căng thẳng với cây bút lướt nhanh trên giấy thi, mà còn là khoảng thời gian cậu cố gắng chôn vùi những bí mật thầm kín đang lớn dần trong lòng mình, như những cánh hoa phượng rơi lả tả trên sân trường, đẹp đẽ nhưng đầy day dứt.

Những ham muốn ấy, từ đêm dài ngủ cùng mẹ khi cậu viện cớ khó ngủ để sờ ngực bà, xoa nắn núm vú hồng hào lớn lớn và bú mút chúng khiến bà Hà run rẩy đạt đến khoái lạc mơ hồ với tiếng rên khẽ "Nam... con... mẹ... mẹ sướng quá...", thân hình bà uốn éo dưới những chạm khẽ từ con trai, đến khoảnh khắc trong bếp khi cậu ôm chầm lấy bà từ phía sau, cọ chim giữa háng bà khiến bà đạt cực khoái với dịch tiết rỉ ra ướt đẫm quần bà ba và tinh dịch cậu xuất lên vải mỏng manh của bà, những vệt trắng đục loang lổ mà bà giặt sạch trong im lặng sau đó – đã khiến cậu trở nên xa cách hơn với chính bản thân mình. Nam tránh những cái ôm ấm áp từ bà Hà mỗi sáng, tránh ánh mắt hiền hậu của bà khi bà gắp thức ăn vào chén cậu, và dành phần lớn thời gian để lang thang một mình trên chiếc xe đạp cũ kỹ qua những con hẻm nhỏ ở Bình Thạnh, nơi cậu có thể suy tư mà không bị ai quấy rầy. Nhưng hè đến, với những ngày nghỉ dài dằng dặc trước kỳ thi vào lớp 11, và lớp 10A1 tổ chức họp phụ huynh cuối năm – một buổi họp để tổng kết năm học, trao giấy khen cho học sinh giỏi, và chia sẻ những lo lắng của các bậc cha mẹ về tương lai con em mình – đã kéo cậu trở lại với thực tế.

Buổi họp phụ huynh được ấn định vào chiều thứ Bảy, ngày 28 tháng Sáu, tại hội trường nhỏ của trường với không khí rộn ràng của những cánh hoa phượng rơi lả tả trên sân. Cô Lan chủ nhiệm lớp, một người phụ nữ trung niên với mái tóc búi cao và cặp kính cận dày cộm, đã giao nhiệm vụ cho Nam – học sinh giỏi Văn của lớp, với giọng nghiêm nghị nhưng ấm áp trong giờ sinh hoạt cuối năm: "Nam, em phụ trách tiếp đón phụ huynh nhé. Lớp mình đông phụ huynh, em dẫn đường, giới thiệu, và hỗ trợ cô. Em khéo léo, các bậc cha mẹ sẽ thích." Nam gật đầu, lòng dâng trào một nỗi hồi hộp khó tả – không chỉ vì trách nhiệm, mà còn vì cơ hội được gặp lại các bà mẹ khác trong lớp, những người phụ nữ mà cậu từng thoáng nhìn qua trong những buổi họp trước, với những đường cong cơ thể chín muồi khiến cậu tò mò mơ hồ giữa những ham muốn dành cho mẹ và cô Tú. Minh vỗ vai cậu sau giờ học, cười toe toét: "Mày làm tiếp đón hả? Hay đấy, gặp mẹ các thằng khác, chắc mê mẩn. Tao với mẹ tao đến sớm, cô Tú hay mặc váy đẹp lắm." Lời nói đùa ấy khiến Nam đỏ mặt, nhớ về chiếc váy xanh ngọc chiffon mỏng manh cậu tặng sinh nhật bà, và buổi học vẽ khi bà làm mẫu vẽ người, đường cong cơ thể phác thảo rõ nét dưới nắng xuân khiến nét bút cậu run rẩy.

Sáng thứ Bảy ấy, Nam thức dậy từ sáu giờ, khi ánh bình minh vừa hé lộ qua khe cửa sổ căn phòng nhỏ hẹp, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn gạch hoa cũ kỹ. Cậu nằm im một lúc trên chiếc giường đơn cứng ngắc, lắng nghe tiếng bà Hà tất bật chuẩn bị bữa sáng trong góc bếp chật hẹp – tiếng chảo xèo xèo khi chiên trứng ốp la, mùi bánh mì nướng thơm lừng từ lò than tổ ong cũ kỹ. Những ngày sau kỳ thi, cậu đã cố gắng giữ khoảng cách với mẹ – tránh những cái ôm ấm áp mỗi sáng, tránh ánh mắt hiền hậu của bà khi bà gắp thức ăn vào chén cậu – vì nỗi day dứt từ những khoảnh khắc gần đây, khi bà thủ dâm cho cậu bằng bàn tay chai sạn ấm áp, tinh dịch phun ra đầy tay bà với những vệt trắng đục loang lổ trên da bà, và bà lau sạch trong im lặng với giọng thì thầm "lần cuối thôi con... ngủ đi". Bà Hà vẫn đối xử với cậu như mọi ngày, với nụ cười ấm áp và những lời dặn dò yêu thương, nhưng Nam nhận ra một chút khác lạ – một sự im lặng thầm lặng, một ánh mắt né tránh khi cậu vô tình chạm tay bà, như thể bà đang đấu tranh nội tâm với những khoái lạc tội lỗi mà bản năng mẹ con đã khơi dậy. Nam bật dậy, tắm rửa sạch sẽ dưới vòi sen sân sau với nước mát lạnh xối xả, cố gắng xua tan những hình ảnh len lỏi: bàn tay mẹ siết chặt chim cậu, ngón tay vuốt ve đầu khấc khiến cậu rên rỉ "mẹ... con sắp ra...", và tinh dịch bắn tung tóe đầy tay bà, mùi mặn tanh lan tỏa trong phòng ngủ oi bức.

Cậu mặc bộ đồ chỉn chu cho buổi họp phụ huynh – chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm được bà Hà là phẳng phiu tối qua, quần tây xanh đậm hơi chật vì cậu lớn phổng trong năm, và đôi giày sneaker trắng sạch sẽ – soi gương vuốt lại mái tóc đen nhánh cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ hồi hộp xen lẫn lo lắng. Bà Hà từ bếp bước ra, tay cầm ổ bánh mì kẹp trứng ốp la còn nóng hổi, đôi mắt một mí hiền hậu ánh lên: "Dậy sớm thế con? Hôm nay họp phụ huynh lớp con hả? Ăn sáng đi, mẹ đi với con nhé, tiện thể gặp cô chủ nhiệm." Nam ngồi xuống bàn ăn ngoài sân, cắn một miếng bánh giòn tan, vị béo ngậy lan tỏa trên đầu lưỡi: "Dạ mẹ ơi, con phụ trách tiếp đón phụ huynh. Mẹ đi cùng con đi, gặp cô Tú mẹ Minh nữa, vui lắm." Bà Hà gật đầu, lau tay vào tạp dề, ngồi xuống đối diện cậu: "Ừ, mẹ đi với con. Cô Tú tốt quá, trẻ đẹp mà hay giúp con học vẽ. Mẹ mặc đồ gì cho đẹp đây?" Lời nói ấy vang lên ấm áp, nhưng Nam nhận ra một chút run rẩy thầm lặng trong giọng bà – run rẩy từ những khoảnh khắc bà đã để con trai chạm vào cơ thể mình, đạt khoái lạc với tinh dịch cậu xuất đầy tay bà, và bà lau sạch trong im lặng sau đó mà không một lời trách móc. Cậu nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng: "Mẹ mặc áo bà ba mới màu hồng nhạt đi, đẹp lắm ạ."

Ăn sáng xong, bà Hà thay chiếc áo bà ba mới màu hồng nhạt – vải cotton thoáng mát ôm sát vóc dáng đầy đặn của bà, tôn lên làn da ngăm đen khỏe mạnh và vòng eo hơi đầy đặn từ những năm tháng sinh nở – mái tóc buộc gọn sau gáy bằng chiếc lược sừng cũ kỹ, và xách chiếc túi vải cũ với vài tờ tiền lẻ từ quầy hàng. Nam dẫn mẹ ra đường lớn Điện Biên Phủ, đạp xe chậm rãi với bà ngồi sau ôm eo cậu một cách tự nhiên, gió tháng Sáu mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng từ những hàng cây ven đường. Hành trình đến trường mất hơn nửa giờ dưới nắng chang chang, với những con phố đã nhộn nhịp từ sớm: tiếng rao hàng vang vọng từ xe đẩy bán bánh mì thịt nướng nóng hổi, những nhóm học sinh đồng phục trắng ùa ra từ các ngõ ngách sau kỳ thi, và dòng xe máy chen chúc hướng về trung tâm. Bà Hà ngồi sau, tay ôm eo cậu nhẹ nhàng: "Trường con đẹp quá, phượng vĩ đỏ rực. Mẹ nhớ hồi con học lớp 1, mẹ đưa con đi họp phụ huynh, con khóc um sùm." Nam cười, giọng hơi run vì hơi ấm từ lưng mẹ lan tỏa qua lớp áo bà ba mỏng: "Dạ giờ con lớn rồi mẹ ạ. Hôm nay con tiếp đón phụ huynh, mẹ ngồi với các bà mẹ khác nhé."

Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai hiện ra trước mắt với cổng chính rộng lớn khắc dòng chữ "Học tập là chìa khóa thành công" trên nền đá hoa cương, sân trường rợp bóng phượng vĩ đỏ rực rơi lả tả trên mặt đất, và hội trường nhỏ ở dãy nhà hai tầng phía sau đã bắt đầu nhộn nhịp từ chín giờ sáng. Các phụ huynh đổ về đông đúc – những người mẹ trẻ trung trong váy maxi sặc sỡ, những bà mẹ trung niên với áo bà ba mộc mạc, và vài ông bố mặc sơ mi kẻ caro – chen chúc ở cổng trường với những câu chào hỏi rộn ràng: "Chị họp lớp con trai lớp 10A1 hả? Em lớp 10A2 đây, con em yếu Toán quá." Nam dẫn mẹ vào sân trường, tay cậu vô thức nắm tay bà để tránh lạc giữa đám đông: "Mẹ đi theo con, con dẫn vào hội trường." Bà Hà gật đầu, nụ cười hiền hậu: "Ừ, con khéo léo quá. Mẹ ngồi với các bà mẹ khác, con tiếp đón đi." Họ tiến vào hội trường – một không gian rộng với hàng ghế nhựa xanh xếp ngay ngắn, bảng đen sạch sẽ và những tấm áp phích "Hè vui chơi, học tập" treo tường – nơi cô Lan đang tất bật sắp xếp giấy khen trên bàn chủ tọa, giọng nghiêm nghị vang vọng: "Nam, em đến rồi à? Phụ huynh đông quá, em tiếp đón ở cửa nhé, giới thiệu lớp và dẫn chỗ ngồi."

Nam gật đầu, dẫn mẹ ngồi vào hàng ghế giữa hội trường bên các bà mẹ khác – một người mẹ trẻ khoảng ba mươi lăm tuổi với váy ôm sát tôn đường cong eo thon và bầu ngực đầy đặn, nụ cười thân thiện khi bà Hà bắt chuyện: "Chị họp lớp con trai lớp 10A1 hả? Em lớp con gái lớp 10A3 đây, con em hay kể về Nam, học giỏi Văn lắm." Bà Hà cười, giọng ấm áp: "Ừ chị, Nam nhà chị mê Văn, nhưng Toán thì phải nhờ bạn bè. Chị có con gái xinh quá, chắc học giỏi." Nam quay đi, lòng dâng trào một nỗi tò mò mơ hồ khi ánh mắt lướt qua người mẹ trẻ ấy – làn da trắng mịn lấp lánh mồ hôi dưới nắng tháng Sáu, váy ôm sát phác họa núm vú hồng hào in hằn mờ ảo qua lớp vải mỏng – nhưng cậu nhanh chóng xua tan, tiến ra cửa tiếp đón phụ huynh với nụ cười lịch sự: "Chào bác, lớp 10A1 họp ở hội trường này ạ. Con dẫn bác vào nhé."

Các phụ huynh đổ về đông đúc, và Nam tất bật dẫn đường – một ông bố trung niên với áo sơ mi kẻ caro hỏi han về kết quả học của con trai: "Cháu ơi, lớp con tao yếu Lý, cô giáo có nói gì không?" Nam cười, dẫn ông vào chỗ ngồi: "Dạ bác, cô Lan bảo lớp yếu Lý, hè này cô tổ chức học thêm miễn phí ạ." Rồi đến một bà mẹ khoảng bốn mươi tuổi với váy bà ba mộc mạc nhưng ôm sát vóc dáng đầy đặn, bầu ngực trĩu nặng lắc nhẹ theo nhịp bước khi bà chen qua cửa: "Cháu dẫn bác vào với, đông quá." Nam gật đầu, tay vô thức chạm nhẹ vai bà để dẫn đường giữa đám đông: "Dạ bác theo cháu. Lớp con bác ngồi hàng giữa ạ." Làn da bà ấm áp dưới đầu ngón tay cậu, mùi nước hoa rẻ tiền thoang thoảng từ cổ bà phả vào mũi cậu, và cậu cảm nhận rõ ràng đường cong eo đầy đặn dẫn đến hông rộng khi bà chen sát cậu theo dòng người – một nỗi rạo rực mơ hồ dâng trào, khiến cậu phải siết chặt tay để kìm nén giữa không khí họp phụ huynh nghiêm túc. Bà mẹ ấy cười cảm ơn: "Cháu khéo léo quá, chắc học giỏi lắm. Bác con nhà bác yếu Sử, cháu giúp nó ôn nhé." Nam cười gượng, dẫn bà ngồi cạnh mẹ cậu: "Dạ cháu giúp ạ."

Đông vui nhất là khi cô Tú và ông Tuấn đến, với Minh đi trước cầm túi quà nhỏ cho cô Lan. Cô Tú mặc chiếc váy maxi xanh dương nhạt dài qua gối – vải cotton thoáng mát ôm sát vóc dáng thon thả, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và bầu ngực đầy đặn căng tròn, mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai, và nụ cười ấm áp lộ ra hàm răng trắng đều khi bà nhìn cậu: "Nam! Cháu tiếp đón phụ huynh hả? Cô dẫn Minh đến, đông vui quá." Giọng bà ngọt ngào với khẩu âm miền Nam, khiến Nam đỏ mặt, ánh mắt cậu vô thức lướt qua cơ thể bà – váy maxi bay nhẹ theo nhịp bước, phác họa rõ nét đường cong hông rộng và bờ mông tròn trịa cong vút khi bà chen qua cửa, bầu ngực nhấp nhô theo nhịp thở khiến núm vú hồng hào in hằn mờ ảo qua lớp vải mỏng dưới nắng tháng Sáu len qua cửa hội trường. Nỗi rạo rực dâng trào từ bụng dưới, nóng bỏng và nguyên thủy, khiến chim cậu nửa cương cứng dưới lớp quần tây, và cậu phải quay mặt đi: "Dạ chào cô, chào chú. Con dẫn vào ạ, chỗ ngồi hàng giữa." Ông Tuấn vỗ vai cậu, giọng trầm ấm: "Nam khéo léo quá, chú nghe Minh kể cháu học giỏi Văn. Lớp vui không?" Nam gật đầu, dẫn gia đình Minh vào chỗ ngồi cạnh mẹ cậu: "Dạ vui chú ạ. Cô Lan sắp trao giấy khen rồi."

Buổi họp phụ huynh bắt đầu lúc mười giờ sáng, với cô Lan đứng trên bục giảng hội trường, giọng nghiêm nghị nhưng ấm áp vang vọng qua micro cũ kỹ: "Kính thưa quý phụ huynh lớp 10A1, năm học 2019-2020 kết thúc tốt đẹp, lớp ta có 15 em khá giỏi, 5 em khá, không em yếu kém. Hôm nay chúng ta tổng kết, trao giấy khen, và chia sẻ về hè và lớp 11." Các phụ huynh vỗ tay rào rào, tiếng thì thầm rộn ràng vang vọng từ hàng ghế nhựa xanh, và Nam đứng ở cửa tiếp đón muộn màng, ánh mắt cậu lướt qua hội trường – mẹ cậu ngồi cạnh cô Tú, hai bà mẹ trò chuyện rôm rả với nụ cười thân thiện, bà Hà trong áo bà ba hồng nhạt đầy đặn mộc mạc và cô Tú trong váy maxi xanh dương thanh lịch chín muồi, hai vẻ đẹp khiến cậu so sánh mơ hồ giữa những ham muốn thầm kín. Bên cạnh họ là người mẹ trẻ ba mươi lăm tuổi với váy ôm sát tôn đường cong eo thon và bầu ngực đầy đặn, đang cười nói với bà mẹ bốn mươi tuổi áo bà ba mộc mạc nhưng ôm sát vóc dáng đầy đặn, bầu ngực trĩu nặng lắc nhẹ khi bà chen người lấy giấy khen cho con. Nam tiếp đón một ông bố muộn, dẫn ông vào chỗ ngồi, nhưng đầu óc cậu cứ lạc lối về những người mẹ ấy – làn da trắng mịn của người mẹ trẻ lấp lánh mồ hôi dưới nắng tháng Sáu, váy ôm sát phác họa núm vú hồng hào in hằn mờ ảo qua lớp vải mỏng, và bà mẹ bốn mươi tuổi với vòng eo đầy đặn dẫn đến hông rộng, bờ mông tròn trịa cong vút khi bà đứng dậy vỗ tay cho con nhận giấy khen.

Cô Lan tiếp tục bài phát biểu, giọng vang vọng: "Lớp ta có những em xuất sắc như Nam – học sinh giỏi toàn diện, Văn chín điểm năm; Minh – giỏi Lý, giúp lớp ôn tập; Huy – giỏi Sinh..." Các phụ huynh vỗ tay, và Nam đỏ mặt khi tên cậu được gọi, ánh mắt cậu lướt qua mẹ và cô Tú – bà Hà vỗ tay reo hò với nụ cười tự hào, bầu ngực đầy đặn lắc nhẹ dưới áo bà ba hồng nhạt, và cô Tú mỉm cười ấm áp, váy maxi xanh dương bay nhẹ theo quạt trần, tôn lên đường cong eo thon khiến cậu phải siết chặt tay để kìm nén nỗi rạo rực. Buổi họp chuyển sang trao giấy khen, với những em học sinh giỏi được gọi lên bục nhận từ tay cô Lan, và phụ huynh vỗ tay rào rào. Nam tất bật dẫn các phụ huynh muộn vào chỗ ngồi, làm quen với họ qua những câu chào hỏi lịch sự: "Chào bác, con bác lớp 10A1 giỏi Sử lắm ạ, nhận giấy khen đây." Một bà mẹ khoảng ba mươi chín tuổi với váy ngắn ôm sát tôn đường cong đùi trắng nõn, cười thân thiện khi cậu dẫn bà vào: "Cháu khéo léo quá, chắc học giỏi. Bác con nhà bác yếu Anh văn, cháu giúp nó ôn hè nhé." Nam gật đầu, tay vô thức chạm nhẹ lưng bà để dẫn qua đám đông: "Dạ được bác ạ, cháu giúp." Làn da bà ấm áp dưới đầu ngón tay cậu, mùi nước hoa thoang thoảng từ cổ bà phả vào mũi cậu, và cậu cảm nhận rõ ràng đường cong eo thon dẫn đến hông rộng khi bà chen sát cậu theo dòng người – một nỗi tò mò mơ hồ dâng trào, khiến cậu phải quay mặt đi giữa không khí họp phụ huynh nghiêm túc.

Buổi họp kéo dài đến trưa, với phần chia sẻ của phụ huynh về hè và lớp 11 – các bà mẹ lo lắng về việc chọn trường chuyên, các ông bố hỏi han về chương trình học thêm. Nam tiếp đón một bà mẹ cuối cùng – khoảng bốn mươi lăm tuổi với áo sơ mi trắng ôm sát tôn bầu ngực lớn trĩu nặng, quần tây đen bó sát bờ mông rộng – dẫn bà vào chỗ ngồi cạnh mẹ cậu và cô Tú: "Chào bác, chỗ ngồi hàng giữa ạ. Lớp con bác vui lắm, cô Lan dạy hay." Bà mẹ ấy cười, vỗ nhẹ vai cậu: "Cảm ơn cháu, cháu đẹp trai quá, chắc con gái theo nhiều. Bác con nhà bác hay kể về cháu, học giỏi Văn." Nam cười gượng, ngồi xuống cạnh bà một giây để giới thiệu: "Dạ cháu phụ trách tiếp đón ạ." Ánh mắt cậu lướt qua bầu ngực lớn của bà dưới lớp áo sơ mi mỏng, núm vú in hằn mờ ảo qua lớp vải khi bà hít thở sâu, và cậu phải đứng dậy nhanh chóng để tránh nỗi rạo rực dâng trào giữa hội trường đông đúc.

Buổi họp kết thúc lúc một giờ chiều, với tiếng vỗ tay rào rào khi cô Lan chào tạm biệt: "Cảm ơn quý phụ huynh, hè vui chơi nhưng học tập nhé. Hẹn gặp lớp 11!" Các phụ huynh ùa ra sân trường dưới nắng tháng Sáu chang chang, phượng vĩ rơi lả tả trên mặt đất như mưa đỏ, và Nam tất bật tiễn họ ra cổng với nụ cười lịch sự: "Cảm ơn bác đến họp ạ, hè gặp lại." Mẹ cậu và cô Tú đứng chờ cậu ở cửa hội trường, hai bà mẹ trò chuyện rôm rả với nụ cười thân thiện – bà Hà trong áo bà ba hồng nhạt đầy đặn mộc mạc cầm túi giấy khen của cậu, cô Tú trong váy maxi xanh dương thanh lịch cầm phong bì cảm ơn từ cô Lan. "Nam khéo léo quá, các bà mẹ khen cháu mãi," bà Hà nói, vuốt nhẹ tóc cậu, bàn tay chai sạn ấm áp chạm vai cậu khiến cậu run nhẹ. Cô Tú cười, bàn tay thon thả vỗ vai cậu: "Ừ, cháu tiếp đón hay lắm. Cô với chị Hà chờ cháu về cùng nhé, tiện đường." Nam gật đầu, lòng dâng trào một cảm xúc lẫn lộn – vui mừng vì sự gắn kết giữa mẹ và cô Tú, day dứt vì những ham muốn cậu biết sẽ khơi dậy khi nhìn hai người phụ nữ ấy sánh vai nhau dưới nắng phượng vĩ đỏ rực.

Họ ra cổng trường cùng nhau, Nam đi giữa hai bà mẹ, tay cậu vô thức chạm nhẹ eo mẹ khi chen qua đám đông phụ huynh còn sót lại, và tay kia nắm tay cô Tú để tránh lạc: "Mẹ với cô đi sát con ạ, đông quá." Bà Hà cười, ôm eo cậu: "Ừ con dẫn đường." Cô Tú siết nhẹ tay cậu: "Cảm ơn cháu." Dưới nắng tháng Sáu chang chang, phượng vĩ rơi lả tả trên vai họ như mưa đỏ, Nam dẫn hai người phụ huynh ra đường lớn, lòng đầy say mê trước vẻ đẹp của họ – mẹ cậu với vóc dáng đầy đặn mộc mạc trong áo bà ba hồng nhạt, bầu ngực trĩu nặng lắc nhẹ theo nhịp bước khiến núm vú lớn lớn in hằn mờ ảo qua lớp vải mỏng, và cô Tú với váy maxi xanh dương thanh lịch ôm sát đường cong eo thon dẫn đến hông rộng, bầu ngực căng tròn nhấp nhô theo nhịp thở khiến núm vú hồng hào nhỏ nhắn nổi bật dưới lớp vải cotton. Nỗi rạo rực dâng trào từ bụng dưới, nóng bỏng giữa đám đông lễ hội tan dần, và Nam biết rằng, buổi họp phụ huynh cuối năm này không chỉ là tổng kết lớp 10, mà còn là mở đầu cho những chương mới đầy dục vọng trong lòng cậu.

Sài Gòn ngoài kia vẫn oi bức, với nắng tháng Sáu và gió heo may thoang thoảng, và Nam nắm chặt tay hai người phụ nữ ấy, lòng đầy những suy tư không lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com