Chương 5: Ham muốn tình dục
Những ngày sau sự cố chiều Chủ Nhật ấy, Sài Gòn dường như bước vào một giai đoạn uể oải của mùa mưa, với những cơn mưa rả rích kéo dài từ sáng đến tối, biến những con phố nhựa bóng loáng thành những dòng sông nhỏ lấp loáng dưới ánh đèn neon. Kỳ thi giữa kỳ lớp 10 đã qua, mang theo sự nhẹ nhõm xen lẫn mệt mỏi, khi Nam và Minh nhận được những con điểm khá khá ở hầu hết các môn – tám điểm Toán, chín điểm Văn, và một tám rưỡi Lý nhờ sự hướng dẫn tận tình của Minh. Trường THPT Nguyễn Thị Minh Khai trở lại nhịp sống thường ngày, với những buổi học dài dằng dặc dưới mái hiên rỉ sét vì mưa, và những giờ ra chơi ồn ào nơi lũ con trai lớp 10A1 tụ tập dưới gốc phượng già để bàn tán về kết quả thi cử. Huy khoe khoang về điểm mười môn Sinh, Tuấn than vãn vì trượt môn Hóa, còn Đức thì lẳng lặng ghi chép lại những lỗi sai vào sổ tay nhỏ, đôi mắt ánh lên vẻ kiên trì thầm lặng. Minh, như thường lệ, là trung tâm của những cuộc trò chuyện ấy, với nụ cười toe toét và những câu chuyện hài hước về cách cậu ấy "chế" công thức toán để nhớ lâu hơn. Nam tham gia vào những cuộc vui ấy một cách nửa vời, nụ cười của cậu thường bị gián đoạn bởi những suy nghĩ lạc lõng, những hình ảnh không mời mà đến len lỏi vào tâm trí cậu như những giọt mưa thấm qua khe cửa sổ lớp học.
Sự cố nhìn lén cô Tú tắm đã thay đổi Nam một cách sâu sắc, dù cậu cố gắng che giấu nó dưới lớp vỏ bọc của cậu học sinh chăm chỉ và người bạn thân thiết. Những đêm nằm trên chiếc giường đơn cứng ngắc ở căn nhà nhỏ quận Bình Thạnh, cậu không còn ngủ yên giấc nữa. Hình ảnh cô Tú hiện về rõ mồn một: làn da trắng mịn lấp lánh dưới dòng nước ấm, bầu ngực đầy đặn lắc nhẹ theo nhịp tay bà xoa xà phòng, núm vú hồng hào nhỏ nhắn nổi bật như hai nụ hoa e ấp, bờ mông tròn trịa cong vút với những đường nét mềm mại mời gọi, và phần kín đáo nhất – lồn bà hồng hào mọng nước, được che khuất bởi lớp lông mu đen nhánh tỉa gọn, khép hờ như một bí mật đang chờ được khám phá. Những chi tiết ấy không phải là những hình ảnh thô tục từ những bộ phim lén xem trên điện thoại của Huy, mà là một vẻ đẹp nguyên sơ, chín muồi, khiến cậu cảm nhận rõ ràng sức sống mãnh liệt của cơ thể phụ nữ. Nam tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi nhễ nhại, hạ bộ căng cứng đau đớn dưới lớp chăn mỏng. Cậu nằm im, lắng nghe tiếng ngáy khò khè của bố từ phòng bên và tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn, tay cậu vô thức lần xuống, vuốt ve chính mình trong bóng tối, tưởng tượng về cô Tú – về việc chạm vào làn da ấy, hôn lên bầu ngực ấy, và khám phá những đường cong bí ẩn mà cậu chỉ mới thoáng thấy. Những ham muốn tình dục ấy nảy sinh đột ngột, mãnh liệt, như một cơn bão cuốn phăng đi sự ngây thơ còn sót lại của cậu bé mười lăm tuổi.
Ban ngày, Nam cố gắng chôn vùi những suy nghĩ ấy dưới lớp vở bài tập và những trận đá bóng cuối tuần ở công viên Lê Văn Tám. Cậu vẫn đạp xe cùng Minh về nhà sau giờ học, len lỏi qua những con hẻm nhỏ ẩm ướt vì mưa, trò chuyện về đủ thứ trên đời – từ bàn thắng đẹp mắt của Messi trong trận đấu mới nhất đến những bài thơ Văn học khiến cậu say sưa. Nhưng mỗi khi Minh nhắc đến mẹ cậu ấy, một nỗi bồn chồn lại dâng trào trong lòng Nam. "Mẹ tao hôm nay nấu chè thập cẩm ngon lắm, mai mày qua ăn nhé," Minh nói vô tư trong một buổi chiều mưa phùn, khi hai cậu đang ngồi trú mưa dưới mái hiên quán nước ngọt ven đường Điện Biên Phủ. Nam gật đầu, nhưng trong đầu cậu, hình ảnh cô Tú lại hiện về – không phải trong bộ váy cotton trắng giản dị mà bà thường mặc khi đón con ở trường, mà là hình ảnh trần trụi dưới vòi sen, nước chảy rào rào xối vào cơ thể bà, làm nổi bật những đường cong chín muồi ấy. Cậu cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng dưới lớp mưa bụi, và vội vàng đổi chủ đề: "Ừ, mai tao qua. Nhưng giờ kể tao nghe về trận bóng chiều nay đi." Minh không nhận ra sự thay đổi ấy, cậu ấy chỉ cười lớn và tiếp tục kể, nhưng Nam biết rằng, từ nay, mỗi lần ghé nhà Minh sẽ là một thử thách – một cuộc chiến giữa lý trí và những ham muốn thầm kín đang lớn dần trong cậu.
Những ham muốn ấy không dừng lại ở cô Tú. Chúng lan tỏa, như những giọt mực loang ra trên tờ giấy trắng, khiến Nam bắt đầu chú ý đến cơ thể của những người phụ nữ lớn tuổi xung quanh cậu – những người phụ nữ khoảng ba mươi đến bốn mươi, với vẻ đẹp chín muồi, đầy đặn mà cậu chưa từng để tâm trước đây. Ở trường, cậu bắt đầu quan sát cô Lan, giáo viên chủ nhiệm, một người phụ nữ trung niên với mái tóc búi cao và cặp kính cận dày cộm. Cô Lan không phải là vẻ đẹp rực rỡ như cô Tú, nhưng cơ thể bà toát lên sự mạnh mẽ, thực tế: vòng eo hơi đầy đặn sau những năm tháng sinh nở, bầu ngực lớn ẩn dưới lớp áo sơ mi trắng nghiêm nghị, và đôi hông rộng khi bà bước đi trên hành lang trường với bước chân vững chãi. Trong giờ sinh hoạt lớp, khi cô Lan cúi xuống bảng đen để viết dàn ý, Nam không thể không liếc nhìn đường cong của cặp mông bà dưới lớp váy xếp ly, săn chắc nhưng mềm mại, gợi lên những hình ảnh mơ hồ về sự ấm áp, che chở. Cậu tự hỏi, liệu cơ thể ấy có giống như cô Tú không – làn da có mịn màng dưới lớp quần áo, núm vú có hồng hào khi được vuốt ve? Những suy nghĩ ấy khiến cậu xấu hổ, cậu cúi gằm mặt xuống vở, giả vờ ghi chép, nhưng hạ bộ cậu lại phản bội, căng cứng dưới lớp bàn gỗ cứng ngắc.
Rồi đến những người phụ nữ trên đường phố Sài Gòn – thành phố của những bất ngờ và những đường cong len lỏi qua màn mưa. Khi đạp xe về nhà qua chợ Bình Thạnh, Nam bắt đầu chú ý đến những người bán hàng rong như mẹ cậu, những người phụ nữ lớn tuổi với làn da rám nắng vì nắng gió, nhưng cơ thể họ đầy đặn, quyến rũ theo cách riêng. Một bà bán cá tươi, khoảng bốn mươi tuổi, với chiếc áo bà ba ướt sũng vì mưa, ôm sát lấy bầu ngực lớn trĩu nặng, núm vú in hằn qua lớp vải mỏng, khiến Nam phải ngoảnh mặt đi khi dừng xe mua mớ rau muống. Hay người phụ nữ bán bánh mì ở góc đường, với bờ mông tròn trịa lắc nhẹ khi bà cúi xuống lò nướng, đường cong ấy gợi nhớ đến cô Tú, khiến cậu nuốt nước bọt và đạp xe vội vã hơn. Những ham muốn ấy khiến cậu bối rối, cậu cảm thấy mình như một kẻ lang thang trong chính tâm trí mình, nơi mọi hình ảnh đều bị nhuộm màu dục vọng. Nam bắt đầu tránh những nơi đông đúc, chọn những con hẻm vắng để về nhà, nhưng ngay cả ở đó, cậu vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ ấy.
Và rồi, nỗi ám ảnh ấy quay về với người gần gũi nhất: mẹ cậu, bà Hà. Bà Hà, người phụ nữ bốn mươi hai tuổi đã dành trọn cuộc đời để chăm lo cho gia đình nhỏ ở quận Bình Thạnh, đột nhiên trở thành trung tâm của những ham muốn thầm kín ấy. Nam chưa từng nhìn mẹ mình theo cách ấy trước đây; bà luôn là biểu tượng của sự hy sinh, với đôi bàn tay chai sạn vì những buổi sáng dậy từ ba giờ để bán hàng ở chợ, và nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp khi bà đặt chén cơm nóng hổi trước mặt cậu. Bà Hà có vẻ đẹp giản dị, mộc mạc của người phụ nữ miền Nam: khuôn mặt tròn đầy với đôi mắt một mí hiền hậu, mái tóc đen dài thường buộc gọn sau gáy bằng chiếc lược sừng cũ kỹ, và làn da hơi ngăm đen vì nắng gió, nhưng vẫn giữ được sự mịn màng nhờ những buổi tắm nước lá hàng ngày. Cơ thể bà không phải là sự thon thả quyến rũ như cô Tú, mà là sự đầy đặn, chín muồi của một người mẹ đã sinh nở và lao động không ngừng nghỉ. Vòng một của bà lớn, trĩu nặng dưới lớp áo bà ba cotton mỏng, thường in hằn núm vú khi bà cúi xuống giặt giũ ở sân sau nhà, hai điểm hồng hào nhỏ nhắn nổi bật qua lớp vải ướt, khiến Nam phải quay mặt đi khi tình cờ nhìn thấy. Bờ mông bà rộng, tròn trịa, lắc nhẹ theo nhịp bước khi bà tất bật đi chợ, đường cong ấy săn chắc từ những năm tháng đạp xe rong ruổi khắp phố phường, nhưng vẫn mềm mại, mời gọi theo cách mà chỉ những người con trai tuổi dậy thì mới nhận ra.
Một buổi tối mưa dầm dề, khi bố cậu – ông Hải – đi công tác ở Bình Dương và chưa về, Nam ngồi ở bàn ăn với mẹ, bữa cơm giản dị gồm đậu hũ chiên giòn và canh rau muống luộc. Bà Hà mặc chiếc áo ngủ cũ kỹ, vải cotton mỏng tang sau khi tắm, ngồi đối diện cậu với nụ cười quen thuộc: "Ăn nhiều vào con, lớp 10 học hành mệt lắm. Mẹ thấy con gầy đi rồi đấy." Nam gật đầu, nhưng mắt cậu vô tình lướt qua cổ áo bà, nơi làn da ngăm đen mịn màng lộ ra, và đường cong của bầu ngực bà he hé hiện dưới lớp vải lỏng lẻo. Núm vú bà, hồng hào và hơi lớn hơn so với cô Tú, in hằn nhẹ qua áo, khiến cậu cảm nhận một luồng nhiệt rạo rực quen thuộc lan tỏa từ bụng dưới. Cậu tự hỏi, liệu cơ thể mẹ có giống như cô Tú không – phần dưới ấy có mọng nước, hồng hào, với những nếp gấp mềm mại khép hờ? Ý nghĩ ấy khiến cậu hoảng loạn, cậu vội cúi đầu xuống chén cơm, nuốt ực một miếng lớn để che giấu sự bối rối. Bà Hà không nhận ra, bà chỉ tiếp tục kể về những chuyện vặt vãnh ở chợ: "Hôm nay mưa to, hàng ế lắm con ạ. Nhưng mẹ bán được mớ cá tươi, mai mẹ kho tộ cho con ăn." Giọng bà ấm áp, đầy yêu thương, nhưng với Nam, nó giờ đây mang theo một lớp nghĩa khác – một sức hút nguyên thủy mà cậu không thể kiểm soát.
Đêm ấy, khi bà Hà đã vào phòng ngủ, Nam nằm trên giường, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng ngáy nhẹ nhàng của mẹ từ bức tường mỏng ngăn cách hai phòng. Cậu không ngủ được, tay cậu lại lần xuống, vuốt ve chính mình trong bóng tối, tưởng tượng về mẹ – về việc ôm lấy cơ thể đầy đặn ấy, hôn lên bầu ngực trĩu nặng, và khám phá những bí mật mà cậu chưa từng nghĩ đến. Những ham muốn ấy khiến cậu day dứt, nước mắt lăn dài trên má, vì cậu biết rằng, đây không chỉ là dục vọng tuổi trẻ, mà là một sự phản bội thầm lặng đối với người phụ nữ đã sinh ra và nuôi dưỡng cậu. Sáng hôm sau, khi bà Hà dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, Nam tránh nhìn vào mắt bà, cậu ăn vội ổ bánh mì kẹp trứng rồi đạp xe đến trường, lòng nặng trĩu như những đám mây xám xịt trên bầu trời Sài Gòn.
Những ngày tiếp theo, Nam cố gắng cân bằng giữa cuộc sống học đường và những xung đột nội tâm. Cậu vẫn gặp Minh thường xuyên, nhưng giờ đây, mỗi lần ghé nhà cậu ấy, cậu lại hồi hộp như kẻ trộm. Một buổi chiều, sau giờ học, Minh rủ cậu qua nhà chơi game trên PlayStation, và Nam miễn cưỡng đồng ý. Căn hộ trên đường Lý Chính Thắng vẫn ấm cúng như mọi khi, với mùi nước hoa thoang thoảng từ phòng khách và những bức tranh màu nước của cô Tú treo tường. Cô Tú xuất hiện khi hai cậu đang ngồi trên sofa, chơi FIFA với những pha sút penalty gay cấn. Bà mặc chiếc váy ôm sát màu xanh nhạt, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và bầu ngực đầy đặn, mái tóc uốn lọn buông xõa qua vai, nụ cười ấm áp khi bà mang ra khay nước chanh tươi: "Hai đứa chơi vui nhé. Cô đi dạy thêm một lát, về muộn. Minh, trông nhà giúp mẹ." Nam gật đầu chào, nhưng mắt cậu không thể rời khỏi đường cong của bà khi bà cúi xuống đặt khay – bờ mông tròn trịa lấp ló dưới lớp váy, khiến nỗi rạo rực lại dâng trào. Khi bà rời đi, Minh cười lớn: "Mẹ tao đẹp không? Nhiều chú ở trường hay trêu bà ấy trẻ như chị hai." Nam cười gượng, nhưng trong lòng cậu, lời ấy như một ngọn lửa châm ngòi cho những tưởng tượng: về việc cô Tú trở về, cởi bỏ lớp váy ấy, và để cậu khám phá cơ thể chín muồi dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn hộ.
Những ham muốn ấy khiến Nam cô lập dần với chính mình. Cậu bắt đầu đọc những cuốn sách cũ kỹ của bố – những tiểu thuyết tình cảm mà ông Hải từng mê mẩn thời trẻ, với những mô tả gợi cảm về cơ thể phụ nữ. Trong "Người Đàn Bà Mang Thai" của Marguerite Duras, cậu tìm thấy những hình ảnh gần gũi: những đường cong đầy đặn, sự chín muồi của người mẹ, và nỗi khao khát thầm kín của người con trai. Chúng khiến cậu suy tư, cậu tự hỏi liệu những ham muốn này có phải là một phần bình thường của tuổi dậy thì, hay là một lời nguyền mà cậu phải đấu tranh. Ở trường, cậu tránh nói chuyện với lũ bạn về gái gú – những câu đùa thô thiển của Huy về "con nhỏ lớp 11 ngực bự" giờ đây khiến cậu thấy nhạt nhẽo, vì chúng không chạm đến sự tinh tế, chín muồi mà cậu đang khao khát.
Một buổi tối cuối tuần, khi cơn mưa đã tạnh và Sài Gòn lên đèn lấp lánh, Nam ngồi một mình ở công viên gần nhà, nhìn dòng người qua lại. Bà Hà gọi cậu về ăn tối, giọng bà vang lên qua điện thoại: "Con về đi, mẹ nấu món con thích – cá kho tộ với rau lang xào." Nam về nhà, và lần này, cậu cố gắng nhìn mẹ bằng ánh mắt khác – không phải dục vọng, mà là sự trân trọng. Bà Hà đang tất bật ở bếp, chiếc áo bà ba ướt mồ hôi ôm sát cơ thể, bầu ngực lớn lắc nhẹ theo nhịp thái rau, bờ mông rộng tròn khi bà cúi xuống lò lửa. Nam ôm bà từ phía sau, một cái ôm con trai đơn thuần: "Mẹ vất vả quá. Con yêu mẹ." Bà Hà cười, vuốt tóc cậu: "Mẹ biết mà con. Ăn đi kẻo nguội." Khoảnh khắc ấy, Nam cảm thấy ham muốn dịu lại một chút, thay vào đó là sự ấm áp của tình mẫu tử. Nhưng cậu biết, những suy nghĩ ấy sẽ còn quay lại, như những cơn mưa Sài Gòn dai dẳng, và cậu phải học cách đối mặt với chúng – với cô Tú, với mẹ, và với chính bản thân mình đang lớn lên trong những ngày tháng lớp 10 đầy biến động này.
Sài Gòn ngoài cửa sổ vẫn nhộn nhịp, với tiếng xe cộ rì rầm và những ánh đèn neon lấp lánh. Nam nằm trên giường, nhìn trần nhà, lòng đầy những câu hỏi không lời đáp. Cuộc sống, đôi khi, chính là những ham muốn thầm kín ấy – những thứ khiến ta đau đớn nhưng cũng khiến ta sống động hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com