Chương 151
Chương 151: Tình Địch Xuất Hiện
Nằm ở mép giường, ai mà ngủ ngon
cho được hả? Hơn nữa kế bên còn
một kẻ cực kỳ vô lại! Triệu Thoại Mỹ
chống đối liên tục,
"ai cho anh ngủ ở đây, mau đi xuống
đi xuống đi xuống......" Mấy cú đá liên
tục chẳng có chút tác dụng gì với anh.
Cuối cùng hết cách, cô tức giận nhảy
dựng lên. "Vậy một anh ngủ ở đây cho
đã đi!"
Còn chưa xuống giường đã bị Võ Vũ
Linh kéo trở lại, đè ở dưới người, nở
nụ cười xấu xa,
"không có em, sao anh ngủ được?"
Bên tai Triệu Thoại Mỹ vang lên một
tiếng "ầm ầm", cô lại nghĩ quá xấu rồi
sao? Từ "ngủ" này, nghe vào sao làm
cho người ta mơ mộng quá vậy!
Nhìn thấy dáng vẻ của cô giống như
một chú thỏ trắng, Võ Vũ Linh càng
muốn trêu chọc cô hơn, cố ý nở nụ
cười cực kỳ xấu xa, "buổi sáng, anh
chịu nhiều uất ức đến vậy, anh đã rất
mong đợi sự an ủi vào buổi tối của
em đó!"
Triệu Thoại Mỹ mặc dù sợ, nhưng
miệng trước giờ vẫn không bao giờ
chịu thua. "Do anh muốn ở lại, đâu có
ai ép anh, anh dựa vào cái gì bắt tôi
an ủi hả?" Cô phải sớm nghĩ đến mới
phải, ban ngày anh ngoan ngoãn như
vậy nhất định có lý do. Cô ngu thật,
lại để cho anh qua mặt mình, đáng
ghét!
Võ Vũ Linh nhìn cô không chớp mắt,
ánh mắt chất chứa tình cảm nồng
nàn. Một câu cũng không nói làm cho
Triệu Thoại Mỹ sởn tóc gáy, cổ họng
khô khan. "Anh, anh nhìn tôi như vậy
để làm gì? Anh cho rằng anh không
nói lời nào, tôi sẽ sợ anh sao?" Cô
nắm chặt tay lại, "tôi mới không thèm
sợ anh!"
"Anh biết em không sợ, anh cũng
không hy vọng em sợ anh. Anh chỉ
cảm thấy em rất đẹp, nên anh muốn
nhìn em thôi." Anh xoa nhẹ lên má
của cô, dịu dàng nói với cô. Tiếng nói
của anh còn nghe êm tai hơn người
hát tuồng, rất có từ tính, vừa mở
miệng liền làm người ta siêu lòng.
Hơi thở nóng bỏng của anh ở bên tai,
nỉ non thật tình tứ, trước mắt lại là
đôi ngươi sâu hút làm cho Triệu
Thoại Mỹ sắp điên lên, cảm giác cơ
thể mình giống như một thanh sôcôla
đang tan chảy, chẳng còn chút sức
nào. Người đàn ông này đúng là
muốn mạng cô mà..........
Ánh trăng thản nhiên xuyên thấu qua
tấm rèm, càng tăng thêm sự ấm áp
của đèn tường, cả căn phòng được
bảo phủ trong luồng ánh sáng ấm áp,
bầu không khí không cần nói cũng
trở nên lãng mạn.
Trên người cô mặc một chiếc váy lụa
màu trắng, trong sáng giống như một
đóa hoa trắng, nhưng lại quyến rũ
hấp dẫn người khác, tản ra một sức
hấp dẫn nữ tính đến mê say. Một mái
tóc đen trải dài, làm đệm cho gương
mặt khóe léo, xinh xắn của cô.
Hai bên má đỏ ửng, trắng hồng giống
như đóa hoa anh đào hé nở, như
đang im lặng quyến rũ anh.
Võ Vũ Linh vén những sợi tóc rơi bên
má cô lên, nhìn thấy vẻ đẹp làm xao
xuyến lòng người của cô ở khoảng
cách gần như vậy, anh có cảm giác
như thời gian đang dừng lại, chính
mình đã bắt đầu không có cách nào
kiểm soát được suy nghĩ của mình, hô
hấp có chút ngắt quảng. Không kiềm
nén được mà than thầm, "trời ạ.....
em đẹp quá.........."
Câu nói này từ trong miệng anh thốt
ra, còn trong tình trạng như thế này,
làm cho trái tim của Triệu Thoại Mỹ
đập mạnh, hai má nóng hừng hực,
"làm, làm gì có, những người phụ nữ
anh từng gặp.......... anh cũng điều lấy
chiêu này ra lừa gạt người ta sao?"
"Những lời này, anh chỉ nói với em
thôi, sau này cũng chỉ nói với em!"
"Ai tin...... lừa gạt........."
Cô quay mặt đi, nhưng bị anh giữ lại,
chỉ có thể nhìn anh. Đôi ngươi sâu
hút, bên đọng lại những tình cảm sâu
sắc nhất.
Anh nhìn cô, rất nghiêm túc, nói từng
chữ một với cô:
" Thoại Mỹ, anh yêu em!"
Triệu Thoại Mỹ như tan chảy, tay nắm
chặt ra giường. Bên trong người giống
như có núi lửa oanh tạc, nóng hực
như có nham thạch đang hòa vào
máu, đang ở trong cơ thể cô lao đi
nhanh, khó có thể ngăn lại sức nóng
đó.
Đầu giống như trúng thuốc tê, cái gì
cũng không cảm giác, cả thế giới bắt
đầu quay cuồng trước mắt.
"Anh cũng không biết tại sao mình lại
yêu em như vậy, nhưng tình yêu đã
khắc sâu vào trong xương tủy, không
có cách nào bỏ được. Cho nên, xin em
đừng đẩy anh ra như vậy được không,
bởi vì em và bé Thiên là tất cả của
anh."
Nói xong câu đó, Võ Vũ Linh chỉ hôn
lên má cô một nụ hôn dịu dàng,
không có hành động gì khác, xoay
người qua một bên.
Triệu Thoại Mỹ lại ngẩn ngơ, rất lâu
cũng chưa hoàn hồn lại, hai mắt cứ
mở to, bởi vì tim đập nhanh nên hô
hấp cũng gấp gáp, lồng ngực không
ngừng nhấp nhô lên xuống, đã không
tìm được nhận thức từ lâu. Bên tai
lượn lờ câu nói 'anh yêu em đó' của
anh, trái tim mềm nhũng.
Nhìn thấy cô cứ ngơ ngẩn như vậy,
Võ Vũ Linh mỉm cười, quơ tay trước
mắt cô. "Sao vậy? Cảm động quá hả?
Có cần lấy người đền đáp anh
không?"
Câu nói đùa đó ngay lập tức đánh vỡ
lời nguyền, Triệu Thoại Mỹ chợt tỉnh
lại, tức giận trừng anh. Một giây trước
còn tình cảm sâu sắc, vậy mà một
giây sau lại không đàng hoàng, rốt
cuộc muốn sao đây? Có một chút xíu
rung động của lúc nãy đã bị anh đánh
vỡ hết rồi! Cô bực bội.
"Ai muốn lấy người đền đáp anh, đây
là giường của tôi, anh mau cút đi!"
"Chỉ tại ghế sofa anh ngủ không quen,
mới mượn em nửa cái giường thôi,
em có cần tính toán đến vậy không?"
Nhìn thấy cô nhe nanh múa vuốt, anh
còn mở rộng hai tay ra, ung dung
thoải mái nghiêng đầu nhìn cô. Tỏ vẻ
ông đây vô cùng thoải mái.
Triệu Thoại Mỹ làm cử chỉ dang rộng
hai tay ra, "đây, đây............ sao anh
chiếm nhiều vậy, còn tôi có chút xíu,
đây mà là nửa cái giường sao? Ít nhất
cũng phải hai phần ba, chỉ bằng anh
đẩy tôi xuống đất luôn cho rồi."
Anh "xì" một tiếng, không bằng lòng
dịch qua một bên, trả lại nửa bên cho
cô. "Phụ nữ thật tính toán! Như vậy
được chưa?"
"Anh chiếm chỗ còn nói tôi tính toán,
có lầm không vậy? Đây không phải
vấn đề ít hay nhiều, mà là, mà là.........
tôi không muốn ngủ cùng giường với
anh. Anh cái tên dê xồm dâm dê, ai
biết anh sẽ làm gì tôi." Cô nhíu chặt
váy, nghiến răng nghiến lợi. "Tôi
không muốn ngủ với em."
"Nếu anh muốn làm gì em, thì lúc nãy
anh đã làm rồi, còn đợi đến bây giờ
sao?" Anh thật không hiểu, cũng đâu
phải chưa từng ngủ với nhau, có cần
phải chống trả dữ dội vậy không? Cô
coi anh là gì chứ?
Cô cãi bướng, "đó là bởi vì anh biết rõ
tôi sẽ chống trả."
"Một người đàn ông muốn một người
phụ nữ, cho dù em có chống trả như
thế nào cũng vô dụng thôi!"
"Cũng đúng, chuyện đó cũng đâu phải
lần đầu tiên anh làm, đương nhiên
anh hiểu rõ rồi." Triệu Thoại Mỹ lạnh
lùng châm chọc............
Võ Vũ Linh chỉ buộc miệng nói một
câu, không ngờ lại dẫm phải bãi mìn,
làm cho cô nghĩ đến chuyện đó, anh
có hơi đau đầu.
"Ý của anh không phải như vậy,
chuyện đã qua rồi, em cứ coi như
chưa xảy ra có được không? Ai nói
cũng chung một giường nhất định
phải làm chuyện kia chứ? Anh đảm
bảo anh không đụng vào em mà."
"Tin lời đàn ông nói, thì ngay cả heo
mẹ cũng biết leo đây. Lúc trước anh
cũng vậy thôi!"
"Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây
giờ. Anh bây giờ đâu còn giống trước
nữa, không lẽ em không cảm nhận
được sao?"
Nếu nói thay đổi, Triệu Thoại Mỹ cũng
cảm thấy anh đã thay đổi thật. Nhưng
anh làm cô tổn thương quá nhiều,
thậm cô không có cách nào gởi bỏ
được khúc mắc đó, để chấp nhận 'sự
thay đổi' của anh.
Khi trong lòng người đàn ông cảm
thấy áy náy, muốn anh ta làm gì anh
ta cũng chấp nhận. Nhưng, một khi
thời gian trôi qua, những chuyện
trong quá khứ từ từ phai nhạt dần,
không cần cảm thấy áy náy nữa, ai có
thể đảm bảo anh còn giống lúc ban
đầu hay không.
Dù sao, anh cũng chỉ áy náy trong một
khoảng thời gian ngắn, nhưng bản
tính ở trong tận xương tủy lại không
cách thay đổi được. Võ Vũ Linh mà cô
biết là bá đạo, độc tài, có tính chiếm
hữu rất cao, những tính tình này đều
là bản tính trời sinh, sau này nhất
định sẽ dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn.
Cô không muốn sống một cuộc sống
mệt mỏi giống như lúc trước, cứ
không ngừng cãi nhau, trốn chạy, cứ
tuần hoàn lặp đi lặp lại, tra tấn nhau
đến mỏi mệt sức cùng lực kiệt, ngay
cả yêu thương còn sót cũng vì thế mà
tan biến hết. Cho nên, cô phải cẩn
thận, phải chờ cho đến khi mình có
cảm giác an toàn mới có thể tin anh.
"Bây giờ anh không muốn nói những
chuyện đó, anh chỉ muốn ngủ một
giấc thật ngon thôi, đừng dằn vặt anh
nữa có được không? Coi như anh xin
em đó!"
Thái độ bực mình đó của cô, làm cho
Võ Vũ Linh cảm thấy buồn, có chút
chán nản.
Nhưng nghĩ lại, lúc trước xảy ra nhiều
chuyện như vậy, làm sao có thể hy
vọng cô dễ dàng tha thứ cho anh chứ?
Anh đã chuẩn bị từ lâu cho một 'cuộc
chiến lâu dài' rồi. Chỉ là khi nhìn thấy
cô, anh lại muốn gần gũi cô, muốn ở
bên cạnh cô, cho nên có vẻ quá háo
hức.
"Thôi em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài
đây." Anh cầm một cái chăn, đi về
phía ghế sofa, bóng lưng có chút mất
mát.
Triệu Thoại Mỹ có chút không nhẫn
tâm, cuối cùng vẫn không gọi anh lại,
quay trở về giường mình.
Hai người yêu nhau, nhưng vẫn tra
tấn lẫn nhau đến mỏi mệt kiệt sức.
Điều đó rất vất vả, cũng làm đau khổ,
nhưng lại có một cảm giác ngọt ngào
pha lẫn chua xót trong trái tim.
Khó khăn lắm mới yên tĩnh trở lại,
Triệu Thoại Mỹ từ từ chìm vào giấc
ngủ, mơ màng nghe được bên tai có
tiếng, yếu ớt hỏi:
"Ai đó.........."
"Anh......."
Sột soạt...........
"Sao lại là anh nữa? Vào đây bằng
cách nào?" Không phải cô đã khó cửa
rồi sao?
Trong màn đêm nhìn không rõ ràng,
chỉ mơ màng nhìn thấy một bóng
dáng lúc ẩn lúc hiện.
"Lấy thẻ tín dụng đi cửa vào!"
Triệu Thoại Mỹ hết nói, ý anh nói
dùng thẻ cạy cửa vào sao? Cái cửa
này cũng không an toàn rồi.
"Không phải anh đã ra ngoài rồi sao?
Anh lại muốn gì đây?"
Anh không lên tiếng, cũng không thấy
người di chuyển, yên lặng rất lâu.
" Võ Vũ Linh hả?"
"........... Ừ!"
"Anh lại giở trò quỷ gì đây!" Triệu
Thoại Mỹ rất bực mình ngồi dậy, mở
đèn, cuối cùng nhìn thấy Võ Vũ Linh
trải chăn ở dưới đất, nằm rất thoải
mái.
"Anh đang làm gì vậy? Không phải
anh ngủ ở ghế sofa sao?"
"........... Bên ngoài có chuyện!"
"Chuyện gì chứ?"
Anh ấp a ấp úng nói câu gì đó, Triệu
Thoại Mỹ nghe không rõ, "hở?"
Hiếm khi nhìn thấy anh lúng túng,
"có, có chuột."
Lúc này Triệu Thoại Mỹ liền ngạc
nhiên,
" Võ Vũ Linh anh lại sợ chuột sao?"
Cuộc sống ngày trước không phải rất
cực khổ, sống ở đầu đường xó chợ
sao? Sao lại sợ chuột chứ!
"........."
Đầu óc của Triệu Thoại Mỹ rất linh
hoạt, có đồ để sợ thì càng hay, chỉ sợ
nhất anh chẳng biết sợ gì thôi. Nếu
sau này anh dám chọc cô, cô sẽ lấy
chuột ra dọa anh.
Đến lượt cô hả hê, "vậy à? Anh sợ
chuột! Vậy sao này còn dám chọc tôi
không hả?"
"........." Trong lòng Võ Vũ Linh cười
thầm, anh biết ngay cô sẽ như vậy
mà. Anh là người nào chứ, làm sao sợ
chuột được, chẳng qua tìm một lý do
để vào phòng cô mà thôi, cô quá dễ
lừa! Nhưng thái độ vẫn cố ý chịu để
cô uy hiếp, "không dám........."
"Như vậy còn được!" Giờ đã quá
muộn rồi, còn lôi thôi nữa sẽ đến
sáng mất, không được ngủ, Triệu
Thoại Mỹ đành tạm thời cho phép
anh ngủ trong phòng mình.
"Cảnh cáo anh nha, anh muốn ngủ thì
ngoan ngoãn nằm ở dưới đất đi,
không được lên giường. Nếu không,
tôi quăng anh ra ngoài cho chuột đó!"
"Anh biết rồi!"
Hai người không nói lời nào, Võ Vũ
Linh vẫn không ngủ được, không
nhịn được hỏi một câu.
".........Em ngủ chưa vậy?"
"..............Ngủ rồi!"
"Em cũng ngủ không được sao?"
"............" Anh cứ hỏi hoài như vậy, cô
có thể ngủ được sao?
" Thoại Mỹ, em còn hận anh sao? Lúc
trước, anh làm nhiều chuyện xấu xa
với em như vậy, làm em đau khổ như
vậy............. nhưng mà, sau đó cũng
xảy ra rất nhiều chuyện, em không
phải là con gái ruột của Triệu Kiến
Hùng."
"Tôi biết rõ!" Triệu Thoại Mỹ lạnh
nhạt trả lời, "mặc dù tôi là người thực
vật, nhưng tôi vẫn còn ý thức, những
lời anh nói, tôi đều biết rõ, bao gồm
có chuyện Phương Hồng Thủy dẫn
Đào Đào bỏ đi."
Võ Vũ Linh ngạc nhiên mở to mắt,
không ngờ cô biết mọi chuyện.
"Thế tại sao em vẫn muốn bỏ đi?
Không lẽ nửa năm cố gắng và thay
đổi của anh, em không nhìn thấy
sao?"
"Anh đối xử tốt với tôi, tôi biết rất rõ,
chỉ là tôi.......... vẫn chưa thể quên
những chuyện kia nhanh như vậy, tôi
không phải muốn những điều đó trói
buộc mình, chỉ là................ tôi cần
thời gian suy nghĩ, mới biết tiếp theo
đây phải đi như thế nào, tôi chỉ muốn
trốn tránh thôi."
"Xin lỗi em! Anh biết em sẽ không tha
thứ cho anh nhanh đến vậy, mà điều
anh muốn, chỉ là một cơ hội thôi."
Trong đêm tối, giọng nói của anh
mang theo sự cầu xin.
"Anh không hy vọng xa vời em sẽ tin
tưởng, tha thứ cho anh nhanh đến
vậy................ anh chỉ hy vọng em cho
anh thời gian để chứng mình, anh
thực sự không còn giống như trước
nữa. Anh sẽ mang đến cảm giác an
toàn cho em mà!"
"Được!"
Chỉ một chữ đơn giản, lại là nguồn
động lực, giống như đưa cho Võ Vũ
Linh một viê nthuốc an thần.
Đêm đó, hai người đều ngủ rất
ngon............
Buổi sáng "nữ hoàng" căn dặn buổi
trưa có khách đến, nên Võ Vũ Linh
ngoan ngoãn ra ngoài mua đồ ăn, bận
trước bận sau chuẩn bị một bàn lớn,
gần mười hai giờ, Triệu Thoại Mỹ trở
về, phía sau còn có một người đàn
ông.
Đó không phải là tên quỷ da trắng gọi
là "Henry" gì đó sao?
Sao lại là tên đó chứ?
Cô dám bắt anh chuẩn bị cơm cho tên
đó, chỉ sợ hắn ta ăn vào sẽ giảm thọ!
Lúc đó anh muốn quăng hết chén đĩa,
xông tới đánh cho hắn ta một trận tơi
bời. Nhưng vì muốn chứng minh cho
cô thấy mình đã thay đổi, không còn
giống như lúc trước dễ kích động,
Võ Vũ Linh đành phải nhịn xuống,
còn nở một nụ cười thật tươi.
Đương nhiên anh phải cho tên kia đẹp
mặt, nhưng không phải ở trước mặt
cô.
Lúc đó Henry vẫn không biết trong
nhà còn có một tên ôn thần đáng sợ,
tâm trạng rất tốt, còn cười đùa với
Triệu Thoại Mỹ.
"Sao hôm nay em lại mời anh ăn cơm
vậy? Mặt trời mọc đằng tây rồi sao?"
Nói ra cô cũng hơi ngại, bình thường
đều là người ta chăm sóc cô. Nói sẽ
mời anh dùng cơm, nhưng cứ trì trệ
không mời, kéo dài đến hôm nay. Vừa
hay trong nhà lại có một đầu bếp lớn.
Được rồi! Cô thừa nhận cô cố ý lợi
dụng Henry đến chọc tức Võ Vũ Linh,
thử xem thái độ của anh như thế nào.
Nếu nói về mức độ, thì cô cũng có hơi
ác một chút thôi! Đương nhiên, cô sẽ
bảo đảm an toàn cho Henry mà!
Henry vốn đang cười vui vẻ mà bước
vào cửa, vừa nhìn thấy Võ Vũ Linh
một cái, mặt mày lập tức xanh lè.
"Anh, anh ta sao lại ở đây?"
"Lâu rồi không gặp nhỉ." Võ Vũ
Linh nở nụ cười ôn hòa, quý phái, dịu
dàng vô hại.
"Anh còn nhớ anh ấy không? Bạn của
em, Võ Vũ Linh đấy!"
Cái danh xưng 'bạn bè' này, sao Võ Vũ
Linh lại thấy nó khó nghe thế nào ấy?
Cố ý ở trước mặt người đàn ông khác,
phủi sạch quan hệ với anh sao? Cô
nhóc này cũng quá to gan rồi. Nhưng
mà, anh sẽ mặc kệ cô.
Để tránh xảy ra chuyện đổ máu, cái
mạng khó giữ được, Henry vội vã bỏ
chạy. "Anh, anh đột nhiên nghĩ mình
còn có việc, anh đi trước đây........."
Triệu Thoại Mỹ không vội giữ anh lại,
mà Võ Vũ Linh lại mở miệng giữ
khách lại trước.
"Nếu đã đến đây rồi, cũng đừng vội
bỏ đi như vậy! Ở lại ăn cơm chung
với chúng tôi đi!"
Vẻ mặt của anh cực kỳ ôn hòa, nhưng
Henry đâu có ngu, có thể nghe thấy
sự uy hiếp trong đó. Đành phải cố nở
một nụ cười còn khó coi hơn lúc
khóc.
"Nếu, nếu đã như vậy, thế làm phiền
hai người rồi......."
Thấp thởm lo sợ ngồi ở trước mặt
Võ Vũ Linh, không dám cầm đũa.
Triệu Thoại Mỹ nhìn thấy vẻ mặt đau
khổ của Henry, cô lại có chút tự trách
mình. Nhưng người cũng đã mời đến
rồi, đành phải tiếp tục tiến hành kế
hoạch thôi, ân cần gắp đồ ăn cho
Henry, " Võ Vũ Linh nấu ăn ngon lắm
đó, có thịt sườn, còn có canh gà, mùi
vị rất tuyệt đó........"
Võ Vũ Linh cau mày. "Hôm qua em
đâu có khen anh đâu! Còn nói mình
rất kén chọn, nhìn chướng mắt mà."
"Người nước ngoài hiếm khi ăn món
ăn Trung Quốc, khả năng thưởng
thức có hạn mà."
"Em đang khi dễ người nước ngoài,
hay đang khi dễ anh hả?"
Triệu Thoại Mỹ mỉm cười không nói
chuyện, tiếp tục đón tiếp Henry.
Cô lấy cái tài vặt vãnh này ra thử anh,
Võ Vũ Linh làm sao không biết được
chứ. Nói về giả vờ, anh còn giỏi hơn
cô. Cô ân cần, anh còn ân cần hơn cô,
còn hỏi Henry có muốn rượu hay
không.
Henry bất chợt phải chịu một áp lực
lớn. anh định anh cơm cho nhanh rồi
về, sao, sao lại phải uống rượu nữa
hả? Anh ta muốn anh uống đến lúc
nào đây? Anh muốn rớt nước mắt!
Nhưng ngoài việc đồng ý, anh chẳng
còn sự lựa chọn nào khác, "vậy làm
phiền anh rồi!"
Võ Vũ Linh rót hai ly rượu, còn cụng
ly với anh.
"Lúc trước thái độ của tôi không tốt,
nếu có chỗ nào không tốt, mong anh
bỏ qua nha."
Câu nói này, làm cho Henry suýt chút
muốn chui xuống gầm bàn. "Tất
nhiên, tất nhiên......."
Trong lòng đang nghĩ không ngờ anh
lại khách sáo đến khó mà tưởng
tượng, thì liền nghe thấy anh nói
bằng tiếng Hà Lan. "Nhưng tôi đã
cảnh cáo anh, đừng có đến gần người
phụ nữ của tôi, Anh vẫn còn không
biết sống chết mà mò đến, là anh
không đúng rồi."
Tay run cầm cầm, làm rượu suýt chút
đổ ra ngoài.
Sao đột nhiên anh lại nói tiếng Hà Lan
chứ? Triệu Thoại Mỹ vội hỏi:
"Anh nói gì vậy?"
"Không có gì đâu! Nói chuyện phiếm
thôi mà!" Vẻ mặt của Võ Vũ Linhcực
kỳ ôn hòa, người không biết, còn
tưởng anh và Henry là bạn bè vô
cùng thân thiết.
Về kỹ xảo diễn xuất đó của anh, cho
dù nói lời độc địa nhất, nhưng vẻ mặt
vẫn tỏ ra ôn hòa như cũ, làm cho
người ta khó mà đoán được anh đang
nghĩ gì.
Triệu Thoại Mỹ tất nhiên biết rõ
không đơn giản như vậy, vội hỏi
Henry. Nhưng anh và Võ Vũ Linh trả
lời giống như nhau, "không có gì, chỉ
nói chuyện phiếm với anh Võ thôi."
Mặc dù hai người nói giống y như
nhau, nhưng Triệu Thoại Mỹ vẫn
không tin, chỉ là không tiện hỏi tiếp.
"Hai người nói tiếng anh đi, nếu
không tôi nghe không hiểu đâu!"
Võ Vũ Linh rất ngoan, đổi lại nói tiếng
anh, đều tán gẫu với Henry những
chuyện linh tinh chẳng đâu ra đâu về
chính trị, nhưng mỗi lần Triệu Thoại
Mỹắp thức ăn cho Henry, trong mắt
anh vẫn xẹt qua ánh sáng sắc bén.
Anh bây giờ đã bình tĩnh hơn lúc
trước nhiều rồi, sẽ không nghĩ bậy về
mối quan hệ của hai người., Nhưng
cô không kiêng dè gì chọc tức anh,
nên vẫn làm cho anh cảm thấy có
chút khó chịu.
Cô nhóc kia, cứ chọc đến giới hạn cuối
cùng của anh, xem anh có thể chịu
đựng đến lúc nào sao?
Nhưng anh là ai chứ? Sức chịu đựng
của anh lớn hơn sự tưởng tượng của
cô. Chỉ một bữa cơm thôi, anh sẽ
không dễ nổi giận như thế.
Cuối cùng Triệu Thoại Mỹ là người
cảm thấy buồn chán trước, nhìn thấy
Henry cũng không muốn ở lại lâu, ăn
xong cơm liền tiễn anh ấy về. Quay
trở lại, Võ Vũ Linh đang dọn dẹp chén
đũa, hỏi ngược lại cô:
"Sao em không nói được mấy câu
vậy?"
"Chỉ sợ anh ghen tỵ thôi!"
"Cho nên em thừa nhận, em cố ý dẫn
đàn ông về chọc tức anh, xem anh có
nổi giận không? Đáng tiếc, em thất
vọng rồi! Anh nói rồi, anh sẽ không
giống như lúc trước nữa."
"Ai biết được! Lúc nãy anh nói câu
tiếng Hà Lan đó là ý gì? Đừng nói với
tôi anh chỉ nói chuyện phiếm, tôi
không ngu tới mức đó, sẽ tin anh
đâu."
"Em cứ coi như anh cảnh cáo anh ta
tránh xa người phụ nữ của anh là
được rồi!"
Trong lòng Triệu Thoại Mỹ chợt run
lên, nhưng vẫn không chịu thừa
nhận. "Xì, ai là người phụ nữ của anh,
đừng nói bậy bạ! Tôi nói với anh ấy,
chúng ta chỉ là bạn bè thôi."
"Em cho rằng anh ta sẽ tin sao? Anh ta
cũng phải kẻ ngốc được chưa? Lúc
nãy chuồn nhanh như vậy, giống như
sợ anh sẽ giết người diệt khẩu
vậy........."
Nhìn thấy Henry vội vã đến trán đầy
mồ hơi, Triệu Thoại Mỹ cũng cảm
thấy có chút buồn cười, đánh anh
một cái, "còn không phải do anh dọa
người ta sợ, mặt giống như hung thần
vậy."
"Em lại còn trợn mắt nói dối à, lúc nãy
anh rất quý phái nha, em cũng nhìn
thấy đó thôi!"
"Anh đừng có giấu đầu lòi đâu nữa!
Anh nhìn chẳng giống người tốt chút
nào, giả vờ không giống!"
"Anh cũng chưa từng nói anh là người
tốt, anh chỉ không nổi giận đùng
đùng giống lúc trước, làm những
chuyện em không thích thôi! Anh tin
em và Henry không có gì, cho nên
không cần phải ghen tỵ." Mặc dù
trong lòng vẫn có chút không vui,
cũng có chút xúc động muốn đánh
người!
"Cho nên theo ý anh là, anh hoàn toàn
tin tưởng tôi, tôi và người đàn ông
độc thân khác ở bên nhau, anh cũng
không để ý sao?"
Tất nhiên để ý rồi!
Hành động của Võ Vũ Linh nhanh
nhẹn như một con báo săn, còn chưa
đợi Triệu Thoại Mỹ nhìn rõ xem xảy
ra chuyện gì, thì đã bị anh bắt chéo
hai tay ra sau, kéo cô đến gần mình,
ôm chặt cô trong lòng. Anh cúi đầu
nhìn cô, vẫn nở nụ cười, nhưng ánh
mắt lại đầy đe dọa.
"Em ở bên người đàn ông khác, anh
chắc chắn sẽ để ý, sẽ ghen tỵ......... bởi
vì, anh yêu em!"
Câu nói này, cực kỳ có sự bá đạo của
người ông, lại không mất đi sự dịu
dàng, khác xa với tiếng gào thét "em
là của anh" lúc trước nên càng làm
cho Triệu Thoại Mỹ cảm động. Cô
giống như một thiếu nữ, tim đập rất
nhanh, hai má vừa hồng vừa nóng.
Cô thừa nhận mình là một thiếu nữ
cũng thích những người đàn ông bá
đạo, tất nhiên, chỉ ở trong phạm vi
cho phép thôi.
Còn sự bá đạo lúc này của Võ Vũ Linh,
rất thỏa đáng, đâm ngay chỗ hiểm
của cô, làm cho cô không hề có sức
chống trả lại.
Trái tim mềm nhũn, tan chảy, ngay cả
nói chuyện cũng mang theo chút hờn
dỗi:
"Tôi không có quan hệ gì với
anh........... có gì đáng phải ghen
tỵ............ lúc nãy không phải đã nói
rồi sao?"
"Trên miệng anh tuy không nói,
nhưng trong lòng làm sao không ghen
tỵ. Em là quỷ nhỏ, luôn biết cách dằn
vặt anh............. xem anh phạt em
như thế nào đây............." Võ Vũ Linh
biết rõ cô sợ nhột, cố ý chọt cô, làm
cho Triệu Thoại Mỹ sợ tới nhảy dựng
lên. "Đừng, đừng......... dừng
lại............ nhột.........."
Cười tới nỗi sắp rớt nước mắt, thở hết
hơi. "Đừng............. đừng chọt
nữa........"
"Em nói em sai rồi."
"Tôi không sai!"
"Vậy anh làm tiếp vậy.........."
Triệu Thoại Mỹ nhột chịu không nổi,
đành phải cầu xin.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?" Ở
đời có ai bắt nạt người khác như vậy
chứ!
"Thế còn được." Võ Vũ Linh hài lòng,
hôn trộn cô một cái. "Anh thích em
ngoan ngoãn như vậy."
Triệu Thoại Mỹ không vui bĩu môi,
"anh không phải người giúp việc sao?
Muốn ngoan cũng phải là anh, muốn
tạo phản làm chủ sao? Không có cửa
đâu!"
Võ Vũ Linh khoanh tay lại, làm bộ
muốn ra điều kiện với cô.
"Anh làm người giúp việc cho em, em
chẳng trả anh đồng nào! Em không sợ
anh sẽ bãi công sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com