Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

Thuỳ Linh treo điện thoại, trên mặt đã không thể che dấu nét tươi cười. Cô bắt tay sắp xếp lại văn kiện, để gọn một bên, sau đó đi đến phòng nghỉ của mình đem quần áo thay đổi. Thời điểm đi ra là một bộ dáng thanh thuần tiểu nữ sinh, lần trước cô chính là như vầy đi gặp Đỗ Hà, hiện tại rất nhiều người đều thích chơi tiểu tình nhân, cô phẫn một khuông một dạng như vậy, lần trước Đỗ Hà vốn không nhận ra cô.

Vốn Thuỳ Linh muốn đổi một tạo hình mới, nhưng Đỗ Hà hiện đang đợi cô, đổi đi đổi lại còn phải tốn công một ít, hơn nữa cô cũng không nghĩ sau này Đỗ Hà nói cô hay thay đổi, hỏi cô người nào mới là chính cô.

Thuỳ Linh lặng lẽ đẩy ra cửa phòng phục vụ nhìn tình huống bên trong một chút, trong phòng thực im lặng, Thuỳ Linh nhìn thấy được thân ảnh Đỗ Hà, hẳn là do quá mệt mỏi, Đỗ Hà ngồi trên ghế ngủ gục. Ngọn đèn chiếu lên mặt Đỗ Hà, phóng ra một loại ôn nhu trầm tĩnh.

Thuỳ Linh trên mặt tươi cười ôn hòa đi đến, không biết vì sao, nhìn Đỗ Hà như thế trong lòng có một loại vui mừng thản nhiên cùng thư thái. Thuỳ Linh đột nhiên có ý tưởng rất muốn mỗi ngày đều có thể nhìn đến bộ dáng ngủ say của Đỗ Hà. Sự tình này là nhất kiện phi thường tốt đẹp đi, Thuỳ Linh đáy lòng nói thầm.

Thuỳ Linh nhẹ nhàng bước vào gian phòng, khóa lại. Kéo một cái ghế nhỏ qua ngồi vào kế bên chân Đỗ Hà, nhẹ nhàng tháo ra giày cao gót nàng, mỗi ngày đều phải mang giày cao như vậy, chắc mỏi chết đi? Thuỳ Linh đem chân nàng đặt lên trên đầu gối của mình, sau đó bắt đầu tìm kiếm huyệt vị ấn xuống.

Lòng bàn chân một trận đau đớn làm cho Đỗ Hà nháy mắt thanh tỉnh, tuy là đau nhưng ngay sau đó là một hồi truyền đến cảm giác thoải mái. Nàng mở mắt, chống lại một đôi mắt sáng quắc dưới ngọn đèn hôn ám, ánh sáng ôn nhu hiện ra hình dáng quen thuộc, không có kinh ngạc, không có kinh diễm, chỉ có một cảm giác đặc biệt ấm áp.

Đỗ Hà vẫn cảm thấy thời điểm khi Thuỳ Linh không có khiêu khích cùng nàng ở chung một chỗ rất thoải mái. Cười khổ, vì cái gì cố tình nàng cùng Thuỳ Linh trong lúc đó lại là quan hệ thế này?

"Có thoải mái chút nào không?"
Động tác trên tay Thuỳ Linh cũng không đình chỉ, ấn ấn vào các huyệt đạo trên chân Đỗ Hà, nàng hẳn là rất ít massage lòng bàn chân, cô vừa chạm vào chân nàng liền biết.

"Ừm, có chút đau, nhưng qua rồi cũng có chút thư giãn. Thuỳ Linh, thủ pháp cô thật tốt."

Đỗ Hà cười nhìn Thuỳ Linh, hưởng thụ Thuỳ Linh phục vụ, Thuỳ Linh vào khi nào thì nàng không biết, khi nào cô bắt đầu giúp nàng massage nàng cũng không biết. Nàng nghĩ là Thuỳ Linh hôm nay không được phân ban, nhân viên tiếp tân đi mà quay lại nói nàng phải đợi một chút mới đến được, bất quá có khả năng là giống nhau đi.

Tuy rằng nàng cũng không phải mệt mỏi mà đến massage, chẳng qua không hiểu vì sao chính là muốn gặp Thuỳ Linh, cho nên mới chờ đợi. Có lẽ là hoàn cảnh trong phòng cũng không tệ, có âm nhạc nhẹ nhàng, ngọn đèn nhu hòa cũng không làm chói mắt, điều hòa được mở, nàng ngồi trên ghế massage bất tri bất giác liền ngủ.

Thuỳ Linh mang theo tươi cười, cũng không nói gì, có lẽ trong lòng nàng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy Đỗ Hà, liền cảm thấy nói cái gì đều không có ý nghĩa, cứ như vậy cả hai im lặng ở cùng nhau, loại cảm giác này, so với giương thương khẩu chiến thắng được Đỗ Hà còn tốt hơn.

Cô vốn không phải người có thể thực im lặng, nhưng tựa hồ hơi thở im lặng trên người Đỗ Hà cuốn hút Thuỳ Linh, cùng Đỗ Hà chung một chỗ, cho dù không nói lời nào cũng sẽ không thấy buồn phiền. Có lẽ, tương đương thích ứng với câu: vô ngôn thắng vạn ngữ. Đáy lòng có chút cười nhạo chính mình, xem ra nàng thật sự trúng phải kịch độc cùng ma chướng của Đỗ Hà rồi.

Đỗ Hà đem ánh mắt nhắm lại, nhưng trong đầu vẫn lặp lại hình ảnh một khắc kia vừa tỉnh nhìn thấy Thuỳ Linh, hình ảnh cứ như ngưng đọng bình thường, một khi nhắm mắt liền hiện ra đầy đủ trong đầu nàng. Đỗ Had hơi hé mắt ra, nhìn thấy Thuỳ Linh toàn tâm toàn ý giúp nàng ấn chân, trong lòng không hiểu sinh ra một cỗ dòng nước ấm, thật sự Thuỳ Linh như thế, thu đi một mặt ngông cuồng, biến mất hơi thở yêu diễm, làm cho người ta có loại cảm giác tâm động mạnh.

Đỗ Hà nghĩ, nếu nàng là nam nhân, nhất định cũng sẽ vì Thuỳ Linh mà điên cuồng. Đáng tiếc, nàng là nữ nhân.
"Thuỳ Linh."

Đỗ Hà gọi Thuỳ Linh một tiếng, nàng cũng không biết vì sao lại gọi Thuỳ Linh, nhưng trong lòng nghĩ muốn liền gọi, không khống chế được. Đỗ Hà gọi xong, cảm giác có chút không ổn, không biết vì sao, trong lòng có một cảm giác khác thường. Đỗ Hà thật sự không hiểu được chính mình, như thế nào đối mặt Thuỳ Linh đều sẽ có nhiều cảm giác mạc danh kỳ diệu thế đây? Chẳng lẽ Thuỳ Linh thật là yêu tinh, ngay cả nữ nhân như nàng cũng vị mê hoặc. Đỗ Hà trong lòng run lên một cái.

Đúng vậy, nàng không chán ghét Thuỳ Linh, thậm chí nghĩ muốn cùng Thuỳ Linh làm bạn. Nguyên phối cùng tiểu tam làm bạn bè? Này không phải buồn cười sao? Trong nháy mắt, lòng Đỗ Hà mây mưa thất thường, bối rối chịu không nổi.

"Sao?"
Thuỳ Linh ngẩng đầu nhìn phía Đỗ Hà, mang theo nhợt nhạt tươi cười.
Đỗ Hà chống lại Thuỳ Linh tươi cười, sóng triều trong lòng nháy mắt bình ổn lại, thời gian, tạm dừng trong tầm mắt cả hai. Nhìn nhau cười, khoảng cách ngàn năm... vì cái gì lại có cảm giác như vậy đây?
Đỗ Hà còn chưa kịp làm rõ, Thuỳ Linh đã giúp nàng mang dép lê đã được chuẩn bị tốt, đứng lên cười nhìn nàng.

"Qua bên kia đi, tôi ấn ấn lưng cho cô, cô cả ngày ngồi văn phòng, dễ dàng mắc một ít bệnh nghề nghiệp. Ấn thoải mái một chút."
Đỗ Hà ngây ngốc đứng lên, hồn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi cùng Thuỳ Linh đối diện trong nháy mắt, nhưng cơ thể vẫn đứng lên, đi theo Thuỳ Linh đến giường massage. Nhìn kia giường, Đỗ Hà suy nghĩ vẫn chưa hoàn toàn thu hồi, do dự có muốn hay không nằm lên đó.

Đỗ Hà nhìn về phía Thuỳ Linh, bỗng dưng không biết làm sao. Thuỳ Linh trong lòng cười thầm, hiện tại Đỗ Hà như thế nào lại ngây ngây ngốc ngốc? Nhưng lại rất đáng yêu, Thuỳ Linh vui sướng cả ra.

"Đem quần áo thay đi, sau đó lấy khăn massage quấn lên, như vậy mới dễ dàng."
Thuỳ Linh tuy rằng trong lòng sung sướng, nhưng mặt ngoài vẫn mang theo tươi cười thản nhiên, một bộ dáng thật sự chờ mong muốn được phục vụ Đỗ Hà.

Đỗ Hà kỳ thật có chút không được tự nhiên, sau đó bình định tâm thần, vẫn thực nghe lời đi đổi quần áo trên người, chỉ là sau khi cởi bỏ áo khoác, nàng vẫn thấy không thoải mái, vì sao? Ánh mắt Thuỳ Linh luôn luôn nhìn chằm chằm nàng, trên mặt vẫn là tươi cười không thay đổi. Mặt Đỗ Hà không khỏi đỏ lên, chỉ là do ngọn đèn nhu ám nên Thuỳ Linh nhìn không ra được. Đỗ Hà không được tự nhiên, tuy rằng cả hai đều là nữ nhân, nhưng cũng không cần thiết phải nhìn chằm chằm nàng như vậy.

"Cô có thể xoay qua chỗ khác được không?"
Đỗ Hà kiên trì đối Thuỳ Linh nói.

"Được rồi."
Thuỳ Linh cười nhún vai, đem thân mình chuyển qua một bên, không hề nhìn đến Đỗ Hà. Nhưng nào hay, nương theo bóng dáng trong phòng là có thể biết được nàng đã tiến hành đến trình tự nào rồi.

"Đỗ Thị Hà, dáng người cô đẹp thật."
Thuỳ Linh từ từ mở miệng. Lần trước thời điểm cấp Đỗ Hà massage nàng chỉ biết Đỗ Hà dáng người tốt lắm, trước sau mặt ngoài đều hứng thú. Tuyệt đối là một khối thần vật làm cho người ta điên cuồng.

Đỗ Hà đột nhiên nghe được Thuỳ Linh nói chuyện, thoát đến bộ vị mấu chốt thủ liền nhanh chóng đem nội y thả xuống, quay đầu nhìn về phía Thuỳ Linh, nhưng thấy Thuỳ Linh vẫn như trước đưa lưng về phía nàng, cũng không có quay đầu lại, Đỗ Hà sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vì sao tại trong phòng nay, nàng cùng Thuỳ Linh ở chung, lại cảm thấy có chút khẩn trương đây? Có phải do phòng quá nhỏ nên thông gió không tốt hay không? Đỗ Hà cũng không tái do dự, cởi bỏ quần áo trên người, nhanh chóng lấy khăn massage đem chính mình bao lại.

"Có thể rồi."
Đỗ Hà đối Thuỳ Linh nói, sau đó mới nhìn thấy bóng dáng chính mình dừng trước mặt cô... Vậy vừa rồi nhất cử nhất động của nàng, tựa hồ đều rơi vào đáy mắt Thuỳ Linh sao...

Thuỳ Linh xoay người, sau đó dùng ánh mắt cao thấp đánh giá Đỗ Hà, khăn massage bao đến phía dưới cánh tay, hai tay bóng loáng ở ngọn đèn nhu hòa hiện ra một cỗ gợn sóng.

"Không chỉ có dáng người đẹp, làn da cũng tốt lắm."
Thuỳ Linh vừa cười vừa nói, sau đó hào phóng tiêu sái đến trước mặt Đỗ Hà, làm động tác mời.

"Cởi giày, đến trên giường nằm sấp đi."
Nàng nhìn Thuỳ Linh liếc mắt một cái, không nói gì thêm, Thuỳ Linh là kỹ sư, cô lại đây phục vụ, kỹ sư phục vụ muốn sẽ dựa theo mà làm, như vậy kỹ sư sẽ tận năng lực phục vụ tốt cho ngươi. Đây là lý giải Đỗ Hà đối kỹ sư massage. Vì thế, nàng ngoan ngoãn cởi giày, đến trên giường nằm sấp trước.

Đỗ Hà vừa nằm xuống, Thuỳ Linh liền đem xe đẩy nhỏ kéo lại gần, sau đó cũng cởi giầy đi lên theo, vuốt phẳng nếp nhăn trên sàng đan, sau đó thân thủ mở ra khăn massage trên người Đỗ Hà, cũng trải phẳng ở trên giường, bò lên trên, sau đó từ xe đẩy lấy ra một cái khăn massage khác đắp trên lưng nàng.

"Eo của cô không được tốt lắm, sẽ có chút đau."
Thuỳ Linh quỳ gối bên người Đỗ Hà nói, nàng rất phối hợp động tác của cô, cũng không phản cảm cái gì, điều này làm cho trong lòng Thuỳ Linh không tự chủ được vui sướng.

"Không có việc gì, cô có thể bắt đầu."
Đỗ Hà cũng biết chính mình thường xuyên ngồi văn phòng, phần eo khẳng định có chút vấn đề, bất quá Thuỳ Linh thật ra rất cẩn thận, ngay cả có chút đau cũng đều nhắc nhở trước cho nàng.

Thuỳ Linh gật gật đầu, sau đó một chân vượt qua thân Đỗ Hà, vừa quỳ vừa ngồi trên đùi nàng, hoạt động một chút ngón tay, sau đó bắt đầu đè huyệt vị bên hông Đỗ Hà, thời điểm tay nàng chạm vào da thịt nàng, cô rõ ràng cảm giác được thân thể Đỗ Hà một trận run rẩy, nhưng rất nhanh thì tốt rồi, Thuỳ Linh cười càng đậm, Đỗ Hà nhất định không có thói quen người khác chạm vào nàng.

"Đau..."
Đỗ Hà đột nhiên cảm giác được một trận đau nhức, không khỏi hút một ngụm lãnh khí. Thiên, không phải chỉ có chút đau sau? Như thế nào... Có lẽ eo chính mình so với mình tưởng tượng đã muốn phá hư, nếu không sau lại đau như vậy? Đỗ Hà lại hút một ngụm lãnh khí.

"Sao rồi, có phải tôi dùng sức lắm không?"
Khi cô vỗ rồi đấm nhẹ vào hai bên Đỗ Hà, Đỗ Hà phát ra thanh âm, làm cho cô nháy mắt có chút đau lòng. Đỗ Hà eo quả thật không tốt lắm, hẳn không đại sự gì. Thuỳ Linh chính là đau lòng Đỗ Hà lúc này, vừa rồi nàng một ngụm lạnh khí, khiến cho cô lo lắng.

"Không có, tiếp tục đi."
Đỗ Hà sẽ không cảm thấy chính mình có chút điểm này đều không thể chịu đựng được. Hơn nữa càng đau cảm thấy càng có hiệu quả, Thuỳ Linh ấn thật sự đúng chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com