Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28 _Mặt nạ_

Dương Hinh nằm dài trên giường lăn qua lăn lại, đồng hồ đã điểm chín giờ mà Tôn Giai Hạo vẫn chưa về. Năm phút trôi qua cậu lại ngó lên đồng hồ, đã chín giờ năm mà Tôn Giai Hạo vẫn chưa về, không biết là có gặp phải chuyện gì không.

Sau đó chính mình tự tát mình.

"Không được nghĩ bậy, ngươi chính mình tự ngủ trước đi, người ta rõ ràng là nam chính, sẽ dễ dàng có chuyện gì sao, ngươi đợi chờ cái gì! Ngươi đâu phải là thiếu hơi hắn nên không ngủ được, đúng không!"

Tự mình an ủi xong xuôi, Dương Hinh tắt đèn nhắm mắt đi ngủ.

Chưa đến ba mươi giây sau, đèn lại được bật lên, Dương Hinh bước xuống giường mở tủ ra, miệng lẩm bẩm.

"Về trễ chắc là đói lắm, làm chút điểm tâm khuya cho anh ta trước rồi đi ngủ. Mình cũng đang rảnh, không sao."

Lúc Dương Hinh làm xong thì đồng hồ cũng điểm mười giờ, nhìn lại trên bàn ăn, "chút điểm tâm" mà cậu nói thậm chí còn thịnh soạn hơn bữa trưa mà hôm nay hai người ăn một chút.

Quan trọng là Dương Hinh cũng không để tâm điều đó, cái cậu để tâm là đã mười giờ rồi, nam chính đại thần còn chưa về, ký túc xá đóng cửa thì làm sao vào đây!

Vì vậy Dương Hinh lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Giai Hạo.

Chuông reo được một lúc, đầu giây bên kia mới nghe máy, âm thanh đầu tiên Dương Hinh nghe được không phải là tiếng của Tôn Giai Hạo, mà là tiếng nhạc ồn ào khiến cậu phải để điện thoại ra xa.

"Alo? Giai Hạo?"

Phải mất một lúc sau, đầu giây kia mới trả lời.  "Tiểu Hinh?" Âm thanh ồn ào kia cũng nhỏ dần, có lẽ Tôn Giai Hạo đã vào nhà vệ sinh nghe điện thoại. "Là cậu gọi tôi thật sao? Trước giờ chưa bao giờ cậu chủ động gọi cho tôi."

Nghe giọng đối phương có lẽ cũng uống không ít, Dương Hinh không thèm chấp nhặt, trực tiếp hỏi. "Ký túc xá mười giờ đóng cửa, anh còn chưa về thì sẽ không vào được đâu. Mau về đi."

Không biết Dương Hinh có nghe lầm hay không, nhưng cậu cảm thấy giọng Tôn Giai Hạo có chút kinh hỉ. "Được rồi, tôi về liền."

Đến lúc Dương Hinh tưởng chừng ký túc xá đã đóng cửa và nam chính đại thận của cậu đêm nay đi bụi thì cửa phòng được mở ra. Dương Hinh vừa định đứng lên đã bị mùi rượu của Tôn Giai Hạo xộc vào mũi suýt nữa té ngửa.

"Giai Hạo, anh uống cả quán rượu vào người hả? Thật là..."

Cậu cố gắng nhịn thở đỡ Tôn Giai Hạo ngồi xuống ghế, đưa cho hắn một chiếc khăn ướt. "Biết anh uống rượu nên tôi đã chuẩn bị khăn ướt cùng nước giải rượu cho anh, cũng không ngờ anh uống nhiều như vậy."

Tôn Giai Hạo như không để ý đến lời Dương Hinh, đưa tay túm lấy tay cậu, sau đó mắt nhắm lại, mặt từ từ ngửa ra.

Ý là <mau đến lau cho bổn cung>?

Dương Hinh hết nói nổi, dùng khăn lau nhẹ khuôn mặt như được đẽo gọt tỉ mỉ của nam chính đại thần. Cũng may Dương Hinh thường ngày tiếp xúc sức hấp dẫn này nhiều rồi, nếu không giờ phút này máu mũi đều sẽ đổ đến mức mất máu mà gặp liệt tổ liệt tông rồi.

"Lau xong rồi, uống miếng nước giải rượu đi, uống xong nếu đói thì ăn một chút, tôi có làm đồ ăn khuya cho anh."

"Tiểu Hinh." Đột nhiên Tôn Giai Hạo cất lời, mùi rượu theo đó phảng phất.

"Làm sao vậy?"

"Thật xin lỗi." Hắn nhìn vào mắt cậu. "Vì đã nói dối cậu."

Dương Hinh thật không hiểu. "Nói dối? Anh nói vậy là có ý gì?"

Tôn Giai Hạo tay vẫn giữ tay Dương Hinh, như sợ cậu chạy mất. "Tôi thật ra, trước giờ chỉ là một kẻ giả tạo đối với ai  đeo mặt nạ. Nếu tôi nói ra con người thật của mình, cậu đừng ghét tôi, có được không?"

Dương Hinh thật sự bất ngờ, tuy đọc truyện đúng một lần nhưng cậu vẫn nhớ như in nam chính đại thần chắc chắn không có đoạn nói chuyện tự thú như vậy với ai, tất cả trong ngòi bút của tác giả, hắn thật sự là một viên ngọc trai hoàn hảo không tì vết.

Tôn Giai Hạo gần như là năn nỉ. "Dương Hinh, đừng ghét tôi, được không?"

Dương Hinh lấy một chiếc ghế ngồi kế bên Tôn Giai Hạo, vỗ vai hắn. "Ai cũng có bí mật của riêng mình, nếu anh cảm thấy đối với tôi có thể tháo mặt nạ ấy xuống thì tôi sao có thể ghét anh?"

Chỉ là sau khi nói câu đó, Dương Hinh thật sự nghĩ rằng nam chính đại thần theo nghĩa đen sẽ tháo một cái mặt xuống để lộ mặt thật là người ngoài hành tinh.  Bởi một người hoàn hảo như vậy, nói là kẻ giả tạo đúng là cậu không thể suy ra mà.

Tôn Giai Hạo đưa tay lên, ngay khi Dương Hinh nghĩ Tôn Giai Hạo sẽ lột mặt mình ra thì hắn lại đặt tay lên đầu cậu, vò vò mấy cái.

"Cảm ơn cậu. Thật ra tôi trước giờ đều dùng bộ mặt thân thiện để đối xử với mọi người."

Tôn Khải mẹ hắn sau khi sinh vì mất máu quá nhiều mà qua đời, Tôn lão gia sau đó lấy vợ thứ, chính là mẹ của Tôn Giai Hạo. Thời điểm đó Tôn phu nhân cũng biết rằng Tôn lão gia lấy bà chỉ vì muốn tìm người thay thế quán xuyến việc trong nhà, ông vẫn luôn âm thầm so sánh bà và bà Tôn phu nhân quá cố. Vì vậy ngay từ khi mới nhận thức được mọi thứ xung quanh, Tôn phu nhân đã bắt buộc Tôn Giai Hạo phải luôn tỏ ra trưởng thành và hiểu chuyện hơn Tôn Khải bằng cách nhường nhịn hắn hết thảy. Cho dù bản thân có bất mãn đến mấy, cũng phải tươi cười dung túng cho Tôn Khải.

Thời điểm đó người làm trong Tôn gia là người của mẹ Tôn Khải, bởi vì không thể khinh thường Tôn phu nhân nên họ chuyển hướng qua hùa với Tôn Khải ức hiếp Tôn Giai Hạo. Bất quá chuyện Tôn Giai Hạo bị khi dễ, Tôn phu nhân là người biết rõ nhất, lại không cho phép Tôn Giai Hại nói lại với Tôn lão gia, cũng không đem kể cho ông ấy nghe.

Dương Hinh bây giờ mới nghiệm ra, thử hỏi đứa trẻ nào mà không ngây thơ, vô tư, nhỏng nhẽo, vậy mà Tôn Giai Hạo ngay từ khi còn nhỏ gặp chuyện ủy khuất đều phải để trong lòng, không được tỉ tê nhõng nhẽo với ba mẹ, lúc nào cũng phải trưng cái bộ mặt hiểu chuyện hòa thuận để vừa lòng người lớn. Phải có bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tủi thân, nếu là cậu, chắc phải sớm phun một búng máu rồi.

"Khi lớn thì hay rồi, suốt ngày phải chạy đua thành tích học tập cùng những điểm số, đối với tôi thành tích và điểm số không thể hiện được gì, bởi nó không thể đánh giá khả năng và tư duy của một con người, tôi đâu phải quái vật mà mười hai môn đều có thể thông thạo."

Nhưng nực cười là Tôn gia họ thực sự đã biến Tôn Giai Hạo thành quái vật. Và dĩ nhiên Tôn Giai Hạo không được kêu ca, bởi vì, kêu ca chính là thể hiện cho sự lười biếng ngu dốt và không hiểu chuyện của bản thân.

Tôn Giai Hạo nói đến đây thì cười, nụ cười đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh của mọi ngày.

"Nhiều khi tôi muốn mình giống như là tên Tôn Khải chết tiệt kia, cứ mãi không hiểu chuyện, không phải nhìn mặt ai để sống. Thật sự tôi rất đố kỵ với hắn đó." Tôn Giai Hạo nắm chặt tay Dương Hinh, giọng lại nhẹ đi rất nhiều. "Bởi vì cái gì hắn cũng có."

Dương Hinh nuốt nước bọt, gì mà lại nhìn tôi a.

Tôn Giai Hạo híp mắt cười. "Thời gian trôi qua,  tôi vẫn vác cái lớp mặt nạ nhã nhặn ấy trên người, đến nỗi nếu có tháo xuống thì sẽ cảm thấy không quen."

Dương Hinh có thể tưởng tượng, đằng sau lớp mặt ngụy trang kia của Tôn Giai Hạo, là một con quái vật mang trên mình hàng ngan vết cứa ngang dọc, một con quái vật thật xấu xí.

Ai bảo anh là nhân vật chính trong câu truyện của mình chứ. Cậu dùng hết can đảm đặt tay lên đầu Tôn Giai Hạo.

"Giai Hạo, kể từ nay khi đứng trước mặt tôi, anh không cần phải mang mặt nạ, cũng không cho phép anh mang nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com